Những ngày tiếp sau đó, Trấn Nguyệt Tiên Nhân luôn đề cao cảnh giác và cảm thấy bất an. Bà ta biết chắc chắn không thể che giấu được chuyện này. Chỉ hi vọng thiên kiêu hạng nhất sẽ nghi ngờ bà ta muộn hơn một chút.
Thế nhưng chỉ mới một ngày trôi qua mà đã có thêm người nữa tới rồi.
Đó là một cao thủ tết tóc với khuôn mặt tái nhợt. Người này ông đeo kiếm, mặt đanh lại, khí tức không biết đã mạnh tới cấp độ nào rồi.
Người này vừa tới thì Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã cảm thấy ớn lạnh. Bà ta biết đối phương…
“Đi theo tôi”, người này thản nhiên nói.
Chỉ một câu thôi mà khiến Trấn Nguyệt Tiên Nhân cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Bởi vì khoảnh khắc mà người này xuất hiện thì khí tức đã hoàn toàn trấn áp bà ta rồi. Bà ta không thể nào chạy thoát được.
“Được”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân đanh mắt, đứng dậy cùng người đó rời đi.
Tại đỉnh núi Thánh Sơn. Bên trong một đình hóng mát được xây dựng vô cùng đẹp đẽ, một bóng hình mặc áo bào màu vàng như thiên thần đang ngồi đó nhìn ra xa.
Người này chỉ đứng đó mà mang tới cảm giác mơ hồ và xa vời vợi, khó mà có thể chạm tới được.
Trấn nguyệt Tiên Nhân bị đưa tới đây. Chỉ nhìn bóng lưng người đối diện thôi mà bà ta đã phải cúi đầu, vội quỳ phụp xuống và hô lên: “Bái kiên thiên kiêu”.
Người kia không hề lên tiếng, vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhìn về phía xa. Trấn Nguyệt Tiên Nhân không dám nhiều lời, chỉ tiếp tục quỳ. Một lúc sau giọng nói mới vang lên. Âm thanh mơ hồ như mộng ảo.
“Bọn họ đâu?”
“Thiên kiêu nói tới ai?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân giả bộ không hiểu.
“Bà không lừa được tôi đâu. Từ lúc bà tới đây thì tôi đã ngửi được sự sợ hãi và hoảng loạn của bà rồi. Đó không phải là do bà sợ tôi mà vì bà đang lừa tôi. Vì vậy nói sự thật ra đi, như vậy chỉ tốt cho bà mà thôi”, giọng nói âm u vang lên tiếp.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân cảm giác âm thanh như vọng ra từ chính con người bà, vô cùng thần kỳ. Đây là thần thông của thiên kiêu hạng nhất sao?
Trấn Nguyệt Tiên Nhân run bắn lên. Nhưng bà ta biết mình không thể dấu được đối phương.
Bà ta cũng không muốn thần y Lâm bị liên lụy: “Thiên kiêu, tôi thừa nhận, người là do tôi giết, giữa tôi và người của thiên kiêu xảy ra xung đột vì vậy đã lỡ tay giết họ. Nếu thiên kiêu muốn phát tiết thì cứ lấy đi cái mạng này của tôi” .
Chuyện tới nước này chỉ có cái chết mới bảo đảm được cho tất cả.
“Vậy sao? Bà thừa nhận nhanh vậy à. Chuyện này thật sự có mình bà sao?”
“Tôi có thể thề”.
“Nếu đã vậy thì những gì bà cần gánh chịu bà phải gánh rồi. Tôi không phải là người không coi trọng đạo lý, bà đã thừa nhận thì tôi cũng sẽ giữ lại mạng sống cho bà. Người đâu!”
“Có ạ”
“Đưa bà tới khổ ngục, giam lại”.
“Vâng, chủ nhân”, một cao thủ với tu vi thâm hậu lập tức chắp tay ghì Trấn Nguyệt Tiên Nhân và lôi đi.
Bà ta không dám phản kháng. Dù sao thì xung quanh nơi đây cũng toàn là cao thủ, vô số con mắt đang nhắm vào bà ta. Nếu bà ta có bất kỳ động tĩnh gì thì e rằng sẽ nát bét ngay.
“Con trai! Sợ rằng cuộc đời này mẹ không thể gặp lại con nữa rồi”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.
Bà ta nhanh chóng được được tới khổ ngục. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì bà ta sững sờ.
“Bà may mắn đấy, không giống họ bởi vì bà còn sống. Có điều tôi nói thật cho bà biết, ở đây thì sống còn đau khổ hơn là chết đấy", người này cười lạnh lùng.
“Đừng, tôi muốn ra ngoài, mau thả tôi ra”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân gầm lên.
Thế nhưng cánh cửa sắt đã đóng lại. Người kia căn bản không quan tâm tới bà ta. Phía sau bà ta là một luồng khí tức khủng khiếp ập tới. Đó là hai con người, một trái một phải chuẩn bị lôi bà ta vào trong khổ ngục.