Lâm Chính chỉ búng ngón tay. Châm phóng ra từ tay anh ghim thẳng vào lòng bàn tay của đối phương khiến sức mạnh của hắn bị nổ tung.
Bùm..Chưởng đánh của đối phương còn chưa chạm được vào người Lâm Chính thì hắn đã bị đánh bật ra.
“Á”, người đàn ông đau đớn lùi về sau, ôm cánh tay run rẩy.
“Khốn nạn! Giết”, những người khác tức giận, đồng loạt lao lên.
Các thể loại chiêu thức được thể hiện. Thế nhưng trước mặt Lâm Chính, những thủ đoạn đó chẳng là gì. Anh vung tay, một luồng sức mạnh quét về phía trước.
Vụt vụt…Luồng sức mạnh hóa thành châm khí cắm lên người đối thủ.Trong nháy mắt, tất cả những kẻ này đều bất động.
“Cậu đã làm gì chúng tôi vậy?”
“Tại sao chúng tôi không thể cử động được. Mau thả chúng tôi ra. Mau”.
Đối phương gào thét. Lâm Chính chỉ thản nhiên nhìn họ: “Các người là người của ai? Có phải người của thiên kiêu hạng nhất không?”
“Hừ, cậu đã biết về thiên kiêu hạng nhất mà vẫn còn dám tỏ ra bất kính như vậy sao? Mau thả chúng tôi ra. Nếu không, thiên kiêu hạng nhất chắc chắn sẽ khiến cậu chết không toàn thây đấy”, kẻ cầm đầu tức giận quát.
Chưa ai dám đối xử với bọn chúng như vậy cả.
“Vậy sao?", Lâm Chính tỏ thái độ dửng dưng. Anh lắc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ âm sầm.
“Các người đã là người của thiên kiêu hạng nhất thì tôi càng không thể tha cho các người được. Nếu như thả các người về để thiên kiêu biết chuyện thì chẳng phải là tôi xong đời sao? Vậy nên giết các người diệt khẩu vẫn là thượng sách”
Dứt lời, đám đông bàng hoàng.
“Cậu…cậu định làm gì?”, kẻ cầm đầu run rẩy. Lâm Chính không nói gì chỉ đưa tay lên phóng ra sức mạnh.
Nguồn sức mạnh lần này hóa thành những mũi dao lao về phía trước theo chuyển động của tay anh.
“Đừng….”
“Nếu cậu dám giết chúng tôi thì thiên kiêu sẽ lột da dóc thịt cậu đấy. Cậu không thể giết chúng tôi được”.
“Mau dừng tay”, đám đông gào thét.
Thế nhưng vô ích. Lâm Chính vung tay lên.
Luồng sức mạnh lạnh lẽo lướt tới. Cả động phủ trở nên im lìm. Đầu những người này rơi xuống đất, máu tươi bắn ra tới mức ghê người.
Lâm Chính không dám chần chừ, lập tức vác con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân lên và rời đi. Chuyện tới nước này thì không còn gì để nói nữa.
Tại đỉnh núi Thánh Sơn. Người đàn ông mặc áo bào đột nhiên co đồng tử, khẽ quay đầu: “Những người cử đi điều tra đã quay về chưa?”
“Bẩm chủ nhân, vẫn chưa ạ”, tên thuộc hạ cung kính trả lời.
“Gửi tin bảo họ quay về đi”.
“Vâng”, người này lập tức lấy thiết bị đặc biệt ra ấn. Thế nhưng một lúc sau hắn giật mình, vội vàng chắp tay: “Bẩm chủ nhân, không hề có hồi âm”.
“Xem ra bọn họ đã chết rồi. Trong động phủ của Trấn Nguyệt Tiên Nhân không ngờ còn có người biết võ", người đàn ông nói giọng khàn khàn.
“Cái gì? Bọn họ chết hết rồi sao ạ?”, tên thuộc hạ kinh ngạc.
“Cảnh giới mà tôi tu luyện có thể dung hòa với đất trời, vừa rồi tôi ngửi thấy mùi máu tanh từ phía Tây. Ở đây lại chẳng hề xảy ra việc săn bắn động vật gì cả, mùi máu này là máu người. Nơi đó lại chính là động phủ của Trấn Nguyệt. Người của chúng ta bị hại rồi. Đi đi, cử người tới đó thu dọn, lập tức tìm hung thủ đưa đầu của hắn về đây cho tôi”. “Vâng chủ nhân”.
Tên thuộc hạ cung kính đáp lại rồi chạy đi.