Chữa tới ngày thứ ba thì Lâm Chính mệt tới mức nằm sõng soài ra đất.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi”, anh thở hắt ra, nhìn người đàn ông thở yếu ớt trên giường. Cuối cùng cùng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Quá trình điều trị thuận lợi hơn anh tưởng khiến anh khá kinh ngạc. Băng hàn nghìn năm hóa ra lại có tác dụng với cơ thể người. Trong quá trình điều trị, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương của người đàn ông phục hồi rất nhanh, khiến cho quá trình điều trị diễn ra cũng nhanh hơn.
“Trấn nguyệt Tiên Nhân, bà có thể vào được rồi”, một lúc sau anh kêu lên. Nhưng không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
“Đại Tiên?”, Lâm Chính chau mày, nín thở. Thế nhưng vẫn không hề có hồi đáp.
Anh đanh mặt, cảm nhận được sự bất ổn, thế là anh thận trọng đi ra bên ngoài. Lúc này anh mới phát hiện ra bên ngoài không hề có bóng dáng của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
“Không phải bà ta nói sẽ canh chừng ở đây sao? Sao giờ không thấy người đâu nữa rồi?”, Lâm Chính chau mày, cảm thấy nghi ngờ.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một chiếc lá đặc biệt trên tảng đá ở cạnh đó. Trên chiếc nhà là những dòng chữ được viết rất nhỏ, nếu không để ý sẽ không thể thấy được. Lâm Chính vội bước tới nhặt lên xem.
“Nếu tôi không có ở đây, mong thần y Lâm đưa con trai tôi rời đi. Đừng tìm tôi. Trấn Nguyệt cảm tạ”.
“Xem ra đã xảy ra chuyện rồi”, Lâm Chính chau mày, nhìn về núi Thánh Sơn.
Chắc chắn là Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã bị người của Thánh Sơn bắt đi rồi. Lâm Chính thở dài, quay người đi vào trong động phủ.
Anh không dự định đi cứu bà ta. Dù sao thì cao thủ của Thánh Sơn cũng đông như quân nguyên, nếu như tới đó thì chẳng khác gì tự nộp mạng.
Giờ con trai của bà ta đã được cứu sống thì coi như là cũng đã xong. Những chuyện còn lại thuận theo số mệnh vậy.
Nghĩ tới đây Lâm Chính đi thu dọn những kỳ hoa dược thảo, cất băng hàn nghìn năm đi, dự định lần sau sẽ mang theo thiết bị tới lấy. Những thứ này để ở đây thật quá lãng phí, nên mang đi thì tốt hơn.
Còn người đàn ông, Lâm Chính định đưa về Giang Thành để từ từ hồi phục. Người này cũng không còn ký ức nên sẽ không nghĩ về Trấn Nguyệt Tiên Nhân nữa. Như vậy có thể để anh ta sống cuộc đời còn lại một cách yên ổn.
Nhưng đúng lúc anh sửa soạn xong, định đưa người rời đi thì có tiếng bước chân dồn dập vọng tới.
Lâm Chính tái mặt, định núp thì không kịp. Mấy người này có vẻ như tới vì anh. Họ lao vào trong.
“Chủ nhân nói đúng, trong cái động này còn có người khác nữa. Xem ra mụ đàn bà đó không nói hết sự thật với chủ nhân. Thật đáng chết”, một người liếc nhìn Lâm Chính và hừ giọng.
“Thôi bỏ đi, chủ nhân nói rồi, phải giết hét những kẻ liên quan tới bà ta. Đã ra tay thì không được để ai sống sót hết. Đợi giết xong kẻ này đi điều tra thêm về bạn bè của bà ta nữa”, người còn lại hừ giọng. Nói xong, hai người lao lên.
“Các người là ai?”, Lâm Chính chau mày.
“Sắp chết rồi còn hỏi nhiều làm gì", kẻ cầm đầu đáp lại rồi tung một chưởng về phía mặt anh.
Chưởng đánh mang sức mạnh cực lớn giống như một quả lựu đạn phóng tới…