“Thằng ngốc ở đâu ra vậy?”.
“Không biết”.
“Không biết có đầu óc không mà dám nói ra lời như vậy với Thần Võ Tôn!”.
“Tôi thấy anh ta ngại mình sống quá lâu”.
Một vài người nhỏ giọng bàn tán.
Cô gái áo trắng nheo mắt lại nhìn Lâm Chính: 'Người này trông thật quen mắt… hình như đã gặp ở đâu đó”.
“Gặp ở đâu đó thì sao? Từ hôm nay trở đi, có lẽ cô sẽ không còn gặp được anh ta nữa!”, cậu ấm kia phe phẩy chiếc quạt, cười nói.
Chẳng mấy chốc, Thần Võ Tôn đã đến trước mặt Lâm Chính.
“Thần Võ Tôn, xin hãy bớt giận!”, Thủy Thánh Võ hét lên, nhưng lại không biết nên giải thích thay Lâm Chính thế nào.
“Bạn cậu có biết y thuật không?”, Thần Võ Tôn đột nhiên lên tiếng.
Thủy Thánh Võ ngây người.
“Tôi quả thật có biết một ít y thuật”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy tôi kiểm tra cậu, nếu cậu có thể trả lời làm tôi hài lòng, tôi sẽ không truy cứu chuyện lúc nãy cậu mạo phạm tôi, thế nào?”, Thần Võ Tôn mặt không cảm xúc.
“Kiểm tra cái gì?”, Lâm Chính thắc mắc.
“Cậu bắt mạch cho tôi, xem cơ thể tôi có gì lạ thường. Nếu cậu trả lời không đúng thì tôi sẽ giết cậu! Rõ chưa?”.
Thần Võ Tôn thản nhiên nói, sau đó vén tay áo lên, để lộ cánh tay thon dài màu lúa mạch.
Sát khí đằng đằng.
Thủy Thánh Võ kinh hãi.
Nếu Lâm Chính chết ở đây thì không còn ai cứu anh ta nữa.
“Thần Võ Tôn đại nhân!”, Thủy Thánh Võ vừa định lên tiếng, nhưng Thần Võ Tôn lạnh lùng quát: “Im miệng! Thủy Thánh Võ, ở đây không có chuyện của cậu! Nếu còn ồn ào, có tin tôi giải quyết cậu trước không?”.
Thủy Thánh Võ tái mặt, há hốc miệng, không biết nên nói gì mới phải.
Anh ta chỉ có thể nhìn sang Lâm Chính, gửi gắm toàn bộ hi vọng lên người Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lắc đầu: “Không cần bắt mạch nữa”.
“Hơ…”, Thủy Thánh Võ suýt thì cắn vào lưỡi.
“Cậu từ bỏ rồi sao?”, Thần Võ Tôn nheo mắt lại hỏi, đồng tử lóe lên sát ý.
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy không cần bắt mạch, tôi nhìn sơ qua triệu chứng của bà là biết ngay!”, Lâm Chính cười đáp.
“Cái gì?”.
Thủy Thánh Võ kinh ngạc.
“Cậu nhìn qua là biết ngay? Vậy cậu nói xem, trên người tôi có triệu chứng gì? Tôi cảnh cáo cậu, nếu đáp sai một chỗ nào, cậu sẽ đứt đầu đấy!”, Thần Võ Tôn cười nhạt, trong mắt cũng lộ ra chút kinh ngạc.
“Phổi của bà mắc phải bệnh ẩn, có lẽ là do chém giết với người khác từ những năm trước để lại, đến nay vẫn chưa chữa khỏi. Ngoài ra, tim và khí mạch của bà đều vài vết nứt, nếu tôi đoán không lầm thì là do luyện công quá mức mà ra. Không chỉ vậy, lá lách, dạ dày và gan đều bị tổn thương, đây có lẽ không phải vì luyện công, tôi đoán xem… là do nhiều năm uống rượu gây ra. Có lẽ bà rất thích uống rượu, hơn nữa còn thích uống rượu mạnh! Tôi không nói sai chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Gần đúng!”, Thần Võ Tôn hài lòng gật đầu nói: “Nhưng vẫn có chỗ sai, đó là tôi không thích uống rượu, uống rượu cũng là để tu luyện”.
“Vậy à? Uống rượu mà cũng có thể tu luyện?”.
Đi Túy Quyền hay gì?
Lâm Chính lần đầu nghe nói.
“Xem như cậu giỏi, miễn cưỡng thông qua. Chuyện cậu sỉ nhục tôi, tôi không tính toán nữa!”, Thần Võ Tôn bình thản nói, sau đó lại quay về tảng đá ngồi thiền.
Lâm Chính lại lên tiếng: “Đợi đã, tôi còn chưa nói xong”.
“Cậu còn muốn nói gì nữa?”, Thần Võ Tôn hơi mất kiên nhẫn, trong mắt tràn ngập sương lạnh.
Lâm Chính lắc đầu: “Vừa rồi tôi chỉ nói một vài bệnh vặt trong người bà, đối với bà mà nói chẳng là gì cả. Thật ra vấn đề lớn nhất của bà bây giờ là ở tim!”.
“Tim?”, Thần Võ Tôn kinh ngạc: “Cậu có ý gì?”.
“Ý tôi nói rất đơn giản! Bà sắp chết rồi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.