Nghe vậy, Thần Võ Tôn biến sắc.
Thủy Thánh Võ cũng kinh hãi.
Lâm Chính lại rủa Thần Võ Tôn sắp chết!
Đây chẳng phải là chán sống, tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Thủy Thánh Võ vừa định lên tiếng, Thần Võ Tôn lại hạ giọng: “Nói tiếp đi!”.
“Tôi hỏi bà, gần đây bà tu luyện có phải luôn xuất hiện tình trạng đột nhiên không tích lũy được khí kình, hơn nữa còn không thể ngưng tụ được hay không?”, Lâm Chính hỏi.
“Phải… Tôi còn tưởng là tôi mất tập trung!”, Thần Võ Tôn suy nghĩ một lúc rồi đáp.
“Ngoài chuyện đó ra, có phải còn có hiện tượng tinh thần hoảng hốt, thần kinh tê liệt không?”.
“Phải…”.
“Vậy thì đúng rồi”, Lâm Chính mỉm cười nói: “Tim của bà có một luồng khí đục đang ăn mòn huyết quản tim. Luồng khí đục đó giống như kí sinh trùng, nó ẩn nấp rất kỹ, bà gần như không thể phát hiện ra nó, nhưng nó vẫn luôn tồn tại. Một ngày nào đó, nó sẽ đâm thủng tim bà, đến lúc đó bà sẽ tiêu đời”.
“Cái gì?”.
Thần Võ Tôn biến sắc, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, giọng nói âm trầm: “Thằng nhóc thối, cậu đừng có dọa dẫm tôi. Tôi không tin lời hù dọa của cậu đâu! Tôi đang khỏe mạnh sao lại chết được?”.
“Bà không tin? Vậy bà giơ hai tay lên xem có phải nơi lòng bàn tay bà có một sợi màu đen trên đường chỉ tay của bà không? Đó chính là chứng cứ”, Lâm Chính nói.
Thần Võ Tôn lập tức giơ hai tay lên xem, ánh mắt kinh hãi.
“Quả nhiên là có”, Thủy Thánh Võ ở bên cạnh thò đầu tới xem, không nhịn được hô lên.
Sắc mặt Thần Võ Tôn âm trầm, thả hai tay xuống, lạnh lùng nói: “Vô duyên vô cớ sao tim tôi lại có một luồng khí đục?”.
“Thế thì phải hỏi bản thân bà rồi”.
“Hỏi tôi?”.
“Phải, có lẽ có ai đó đã gieo thứ này vào người bà, hơn nữa chắc chắn là người thân cận nhất của bà làm, nếu không thì không thể nào đưa nó vào tim bà được”, Lâm Chính cười đáp.
Thần Võ Tôn nghe vậy, vẻ mặt biến đổi vô cùng đặc sắc. Bà ta như nghĩ tới gì đó, đôi mắt dần dần toát ra sát khí.
Hiển nhiên, trong lòng bà ta đã có đáp án.
“Cậu có chữa được không?”, Thần Võ Tôn nghiêng đầu hỏi.
“Có thể chữa được, nhưng khá phức tạp!”.
“Vậy được, cậu hãy chữa cho tôi nhanh đi!”.
“Không vội, tôi ở đây không chạy đi đâu được cả. Đợi tôi xử lý xong chuyện giúp bạn tôi rồi sẽ chữa trị cho bà, được không?”, Lâm Chính cười nói.
Thần Võ Tôn có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng cần nhờ vả Lâm Chính nên cũng không thể phát tiết, chỉ đành bực dọc nói: “Cũng được, đợi Thủy Thánh Võ đánh xong rồi hẵng chữa trị. Tôi nói cậu biết, nếu cậu không chữa được cho tôi, cậu sẽ chết rất khó coi! Nghe rõ chưa?”.
“Rồi rồi rồi”.
Lâm Chính cười đáp, trong mắt lại lóe lên tia sáng quái lạ.
Thần Võ Tôn lại quay về tảng đá ngồi xuống.
Người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đứng cách xa, không biết ba người họ nói chuyện gì, chỉ thấy Thần Võ Tôn tức giận nhưng không bùng nổ, quả là quái lạ.
“Thần y Lâm, Thần Võ Tôn bị bệnh đó thật sao?”, Thủy Thánh Võ cẩn thận hỏi.
“Anh đang nghi ngờ y đức của tôi sao? Loại chuyện này sao có thể nói đùa chứ?”, Lâm Chính liếc xéo anh ta, nói.
“Không không, tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ rằng… cái đó, ha ha, không có gì, không có gì…”, Thủy Thánh Võ vội nói.
Lâm Chính sao có thể không hiểu suy nghĩ của anh ta? Anh ta nghĩ Lâm Chính cố ý nói như vậy để bức ép Thần Võ Tôn.
Nhưng Thủy Thánh Võ đã sai, Lâm Chính sẽ không tùy tiện dùng chuyện này để lừa người khác, suy cho cùng làm vậy là tổn hại y đức.
“Thật là náo nhiệt!”.
Lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.
Thủy Thánh Võ lập tức ngước mắt nhìn.
Nhưng chỉ một ánh mắt, vẻ mặt anh ta đã trở nên nghiêm nghị…