Không chờ Tần Bách Tùng nói xong, Lâm Chính đã biết là ai.
Anh lập tức đến phòng họp.
Lúc này, Thần Võ Tôn đang ngồi trong phòng họp, vắt chéo hai chân uống trà.
Thấy Lâm Chính đi vào, khuôn mặt của bà ta lập tức nở nụ cười lạnh lùng.
“Không ngờ cậu lại chính là thần y Lâm của Giang Thành! Đúng là khiến tôi bất ngờ! Nhưng như vậy thì cậu không muốn chữa cho tôi cũng phải chữa rồi, nếu không tôi sẽ nói cho thiên kiêu hạng nhất biết thân phận của cậu, cậu chết là cái chắc!”, Thần Võ Tôn nheo mắt nói.
“Nếu bà đã nói như vậy thì e là vết thương trên người bà phải chữa mất nửa năm rồi”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Sao? Cậu còn dám kéo dài à? Có tin bây giờ tôi sẽ đến ngay Thánh Sơn vạch trần cậu không? Đến lúc đó cậu sẽ không chốn dung thân đâu!”, Thần Võ Tôn lạnh lùng hừ mũi nói.
“Nếu bà nhất quyết muốn làm vậy thì cùng lắm là đồng quy vu tận chứ gì! Thần Võ Tôn đại nhân, tôi bảo bà đến đây là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi! Lâm Chính tôi không quan tâm những chuyện này, nếu không tôi cũng không đối đầu với Thiên Ma Đạo rồi! Nếu bà nghĩ dùng thiên kiêu hạng nhất có thể dọa được tôi, thì bây giờ bà hãy đến Thánh Sơn ngay đi!”.
Lâm Chính mỉm cười, nói đầy thoải mái.
“Cậu…”
Thần Võ Tôn đanh mắt lại, sâu trong đáy mắt lóe lên sát khí nồng đậm, nhưng cuối cùng vẫn vùi nó xuống.
“Tôi cho cậu tối đa một năm, nếu cậu không chữa được vết thương trên người tôi, thì đừng nói tới thiên kiêu hạng nhất, tôi sẽ đích thân giết cậu! Rõ chưa?”.
“Thần Võ Tôn đại nhân, bà yên tâm, tôi là một bác sĩ, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho bà. Thế nên bà cũng phải tin tưởng hoàn toàn vào tôi, nếu không e là khó mà tiếp tục chữa nữa”, Lâm Chính cười đáp.
“Lúc nào thì bắt đầu?”, Thần Võ Tôn trầm giọng nói.
“Đương nhiên là bây giờ rồi, phiền bà hãy đến căn phòng do tôi sắp xếp ở bên cạnh để điều tức ba ngày!”, Lâm Chính đáp.
“Điều tức? Cần tận ba ngày?”, Thần Võ Tôn sa sầm mặt: “Lẽ nào cậu đang kéo dài thời gian sao?”.
“Đây là bước chữa trị đầu tiên! Tôi tuyệt đối không có ý kéo dài quá trình chữa trị, tôi vẫn câu nói đó, nếu bà không phối hợp thì việc chữa trị không thể tiếp tục được”, Lâm Chính nhún vai.
Thần Võ Tôn tức đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, chỉ muốn phanh thây Lâm Chính ngay lập tức.
Nhưng bà ta biết mình không thể làm thế được, chuyện đến nước này, bà ta cũng chỉ có thể kiềm chế cơn giận, nghe theo sắp xếp của Lâm Chính.
Sắp xếp xong cho Thần Võ Tôn, Lâm Chính liền rời khỏi phòng họp.
Tần Bách Tùng đang chờ ở bên ngoài.
Thấy Lâm Chính đi ra, ông ta liền sấn tới.
“Đây là ai thế thầy?”, Tần Bách Tùng không nhịn được hỏi.
“Người đến khám bệnh”.
“Người đến khám bệnh?”.
Tần Bách Tùng sửng sốt, tỏ vẻ bất lực: “Thầy, dạo này càng ngày càng có nhiều quái nhân ở học viện của chúng ta, cứ thế này thì sắp không chứa nổi rồi”.
Lâm Chính nghe thấy thế liền ngoảnh phắt lại: “Bách Tùng, tôi hiểu sự lo lắng của ông, thực ra tôi sắp xếp những người này ở học viện cũng là có mục đích cả. Ông đừng nghĩ bây giờ bọn họ ai nấy mang bệnh thì cần các ông chăm sóc. Đến lúc học viện gặp nguy nan thì vẫn phải trông chờ vào sự giúp đỡ của bọn họ đấy, hiểu không?”.
Tần Bách Tùng có chút khó hiểu.
Ông ta không phải người trong giới võ đạo, thậm chí còn không được coi là y võ, đương nhiên không hiểu những chuyện này.
Nhưng Lâm Chính thì biết rất rõ.
Bây giờ anh đắc tội với nhiều người như vậy, lại còn thêm một thiên kiêu hạng nhất, nếu không lôi kéo một ít chi viện bên ngoài thì không thể đối phó được.
Bây giờ anh coi như đã trói buộc được Thần Võ Tôn ở học viện, như vậy thì ít nhất học viện sẽ được an toàn.
“Bây giờ chỉ cần sản xuất thật nhiều thuốc là đủ”.
Lâm Chính nhìn xa xăm, hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo anh rung lên.
Lâm Chính lấy ra xem rồi vội vàng nghe máy, một lát sau, vẻ mặt anh có vẻ kích động, chạy thẳng về phía viện nghiên cứu của Từ Chính.