Trong phòng nghiên cứu, Lâm Chính đang nghịch một viên đá thủy tinh trong suốt đầy vui vẻ.
“Chủ tịch Lâm thế nào, viên đá này cũng được chứ?”, Từ Chính mỉm cười.
“Rất rốt, rất tốt”, Lâm Chính vội vàng gật đầu, vô cùng hài lòng. Anh nhìn những người đang nghiên cứu, ai trông cũng mệt mỏi. Mặc dù có thuốc bổ mà Lâm Chính đưa cho nhưng mỗi ngày đều tăng ca tới đêm thế này thì với người bình thường như họ cũng không thể chịu nổi.
“Để họ nghỉ hai ngày đi. Hai ngày sau sẽ tiến hành sản xuất”, Lâm Chính cười.
“Nghỉ ạ?”, đám đông sáng rực mắt.
“Đúng vậy, nghỉ hai ngày. Mọi người ăn chơi thỏa mái. Chi phí do Dương Hoa trả, hơn nữa nghỉ mà vẫn được trả lương, mọi người thư giãn đi”, Lâm Chính mỉm cười
“Chủ tịch Lâm vạn tuế”.
“Tuyệt quá”, đám đông hoan hô.
“Nhưng tôi phải nói trước, sau khi ngày nghỉ kết thúc, lập tức bước vào giai đoạn sản xuất số lượng lớn. Tôi cần một nghìn Thiên Phương Thần Thạch, không thành vấn đề đúng không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Yên tâm thần y Lâm, nhất định chúng tôi sẽ hoàn thành”.
“Chắc chắn không thành vấn đề", đám đông thề thốt với vẻ mặt đầy kiên định.
“Vậy thì tốt”, Lâm Chính mrim cười, đôi mắt sáng lên. Chỉ cần có đủ Thiên Phương Thần Thạch thì tốc độ và chất lượng luyện dược sẽ tăng lên rất nhiều. Tới khi đó đối phó với Thiên Ma Đạo Dương Hoa cũng sẽ tự tin hơn.
Reng reng…Đúng lúc Lâm Chính và Từ Chính đang chìm đắm trong kiệt tác của mình thì điện thoại đổ chuông.
Là Mã Hải gọi điên tới.
“Sao thế?”, Lâm Chính nghe máy.
“Chủ tịch xảy ra chuyện rồi”, Mã Hải trầm giọng.
“Xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính giật mình.
“Mấy ngày trước, có một công ty mới thành lập đối diện Dương Hoa. Bởi vì quy mô không lớn nên tôi không để ý. Nhưng bọn họ cũng làm về thuốc, hơn nữa loại thuộc đầu tiên của họ cũng là nhồi máu não, …mà hiệu quả còn gần gấp đôi của chúng ta”, Mã Hãi nói giọng khàn khàn.
“Cái gì?”, Lâm Chính trố tròn mắt, anh không dám tin.
“Họ đã đi đăng ký sở hữu trí tuệ rồi, đồng thời cũng nhanh chóng tung ra thị trường. Thuốc của họ hiệu quả không những nhanh mà thời gian điều trị còn ngắn, hơn nữa giá thì lại chỉ bằng 1/3 của chúng ta. Hiện tại đã có một bộ phận sử dụng thuốc của họ và khen hết lời. Chủ đề này cũng được lan truyền khắp mạng xã hội. Chủ tịch Lâm. Sự xuất hiện của họ đã khiến cho vị trí số một của Dương Hoa về lĩnh vực dược liệu đang bị lung lay. Nếu bỏ mặc không quan tâm thì lợi ích của Dương Hoa sẽ bị sụt giảm đáng kể, thậm chí sẽ bị thay thế mất”, Mã Hải vội nói.
Lâm Chính im lặng chau mày. Một lúc sau, anh hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Có loại thuốc tốt hơn cho bách tính thì chúng ta nên vui mừng mới đúng. Vì dù sao mục đích của tôi khi tạo ra loại thuốc này cũng là vì muốn tạo phúc cho dân. Lợi ích là thứ yếu thôi”.
“Thế nhưng…”
“Ông đừng vội, mua một hộp thuốc đó về và mang tới công ty cho tôi”.
“Vâng chủ tịch”, Mã Hải vội tắt máy
Lâm Chính cầm áo khoác đi tới tổng bộ Dương Hoa.
Anh đi vội vàng, chẳng có người đưa đi, cứ thế ra tới cổng và bắt taxi. Vừa lên xe thì anh đã nghe thấy đoạn liên quan tới loại thuốc vừa nhắc tới...