TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2941 “TÔI CẢM THẤY CHẮC CHẮN CÓ GÌ ĐÓ MỜ ÁM Ở ĐÂY”.

Cảnh sát tới yêu cầu kết hợp điều tra không phải chuyện gì lớn cho lắm. Danh tiếng của Lâm Chính ở Giang Thành vẫn còn đó. Vì không phải loại thuốc nào đối phương cũng có thể đánh bại được. Chỉ cần là người có não thì đều hiểu đối phương đang cố tình vu oan giáng họa cho anh. Người bình thường làm gì có chuyện đi kiện một thần y Lâm đã cứu chữa cho biết bao nhiêu người chứ?

Sự xuất hiện của công ty Lôi Lực khiến cho vị trí của Dương Hoa trong lòng đám đông bị dao động.

Quả nhiên, đợi khi Lâm Chính rời khỏi đồn cảnh sát, trở về Dương Hoa thì đã thấy có rất nhiều người đứng trước cửa công ty rồi. Ai cũng la hét ầm ĩ.

“Công ty độc ác, vì tiền mà hại người Cút khỏi Giang Thành đi”.

“Thần y Lâm là kẻ bất lương, cút khỏi Giang Thành đi”.

“Thần y Lâm bán thuốc giả, chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Tẩy chay Dương Hoa, tẩy chay thần y Lâm”.

Tiếng hò reo vang lên không ngớt, âm thanh rất lớn khiến người đi đường phải ngoái lại nhìn.

Những người được Dương Hoa chữa khỏi hoặc là được chăm sóc tại Huyền Y Phái không chịu được nữa bèn đứng ra đối chất.

“Các người là ai vậy? Dựa vào cái gì mà hủy họa danh tiếng của thần y Lâm. Thần y Lâm là người tốt. Cậu ấy chữa khỏi bệnh cho biết bao nhiêu người, sao các người có thể vu họa như thế chứ?”, một người phụ nữ tầm 50 tuổi bước tới hét lớn.

“Chúng tôi không hề vu họa. Tên đó đúng là ác mà. Mẹ tôi dùng thuốc của công ty họ bị biến thành tàn phế kia kìa. Không tin thì bà xem đi”, một người đàn ông hét lớn, sau đó đẩy một người già ngồi bất động trên xe lăn ra.

Người phụ nữ kia giật mình, hừ giọng: “Mẹ cậu bị liệt sao có thể trách thần y Lâm được. Thế nếu tôi uống thuốc cảm xong mà bị ngã thì cũng nói là do thuốc cảm hại tôi chắc”.

“Bà ơi là bà, tôi bêu xấu người khác làm cái gì chứ. Tôi có chứng cứ đấy. Đây bà xe đi. Đây là giấy khám của bệnh biện. Có viết rõ đấy, nguyên nhân mẹ tôi bị liệt là do dùng thuốc của Dương Hoa gây ra”, người đàn ông lấy ra một tờ giấy, giơ lên cao.

Đám đông nhón chân lên xem. Thế nhưng chữ trên tờ giấy quá nhỏ, chẳng nhìn rõ được thứ gì.

Đám đông bàn tán xôn xao chẳng ai biết thật giả thế nào: “Lẽ nào là thật?”

“Thế nhưng...người nhà tôi trước giờ luôn dùng thuốc của thần y Lâm mà có sao đâu?”

“Lẽ nào, giờ vì tiền chuyện gì người ta cũng làm được. Ai mà biết được nội tình có gì hay không?”

“Không thể nói như vậy được. Bố tôi nếu không dùng thuốc của Dương Hoa thì đã mất từ lâu rồi. Dù có chút tác dụng phụ thì vẫn có thể chấp nhận được”.

“Thế nếu bố của anh mà bị liệt thì chẳng phải là sống không bằng chết?”

“Tôi cảm thấy chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây”.

Hiện trường sục sôi. Người của Dương Hoa đều thất kinh. Đội trưởng đội bảo vệ dẫn theo một nhóm bảo vệ tới dẹp loạn. Những kẻ biểu tình lập tức cao giọng.

“Dương Hoa đánh người rồi, Dương Hoa đánh người rồi”.

“Mọi người mau lấy điện thoại ra chụp. Dương Hoa đánh người”.

Người đội trưởng sững sờ. Bọn họ còn chưa chạm vào một cọng lông của đối phương mà đã bị đổ vấy như vậy.

Lần này thì mọi người đã hiểu ra ý đồ của đối phương rồi. Đó là đối phương cố tình tới làm loạn.

Thế nhưng rất nhiều người không hiểu rõ sự việc chỉ biết lấy điện thoại ra chụp và tung lên mạng. Hiện trường hỗn loạn thật sự. Tình thế đã vượt tầm kiểm soát. Đúng lúc này có tiếng hô vang lên.

“Tất cả dừng tay”, ngay sau đó một bóng hình lao vào.

Đám đông vội dừng lại, nhìn về phía người này: “Thần y Lâm”.

Đọc truyện chữ Full