Lâm Chính có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ. Dù sao thì bọn họ cũng dồn hết tâm huyết vào Dương Hoa, còn Lâm Chính chủ yếu là quản lý nên tình cảm dành cho công ty không nhiều như bọn họ. Đương nhiên, cũng là vì họ nhận được rất nhiều lợi lạc, vinh hoa phú quý từ công ty.
“Không có việc gì thoát được nguyên tắc đào thải. Thời đại tiến bộ nhiều rồi, thế giới luôn phát triển, vạn vật luôn tiến bộ, vậy nên thuốc của chúng ta cũng không thể là duy nhất được, bị đào thải cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Vì vậy các vị cũng đừng có lo lắng”, Lâm Chính cười nói.
Đám đông á khẩu.
“Chủ tịch Lâm, vì vậy...chúng ta không làm gì sao?”, Mã Hải há hốc miệng.
“Đương nhiên là không thể ngồi yên, đối phương chiếm thị trường của chúng ta thì chúng ta phát triển phương thuốc mới, mở ra thêm thị trường mới”.
Đám đông nín thở. Mã Hải bước lên trước vài bước: “Chủ tịch, ý của cậu là...”
“Tôi đã chuẩn bị thuốc mới rồi. Bao gồm phong thấp và sỏi thận. Đợi Tần Bách Tùng mang tới thì mọi người có thể đưa đi đăng ký quyền sở hữu, sau đó đi bán”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi biết là chủ tịch Lâm có cách mà”, Mã Hải cười ha ha.
Đám đông cũng thở phào. Bọn họ chẳng có gì nghi ngờ về y thuật của Lâm Chính. Đây là thần y Lâm nổi tiếng cơ mà.
“Nhưng các vị cũng đừng chủ quan. Đối phương lập công ty đối diện chúng ta thì chắc chắn không phải là trùng hợp. Vẫn phải cử người đi điều tra. Nếu như đối phương chỉ đơn thuần muốn cạnh tranh thì không cần phải chèn ép họ làm gì. Y dược là tạo phúc cho dân, chúng ta hoan nghênh cạnh tranh. Vì điều đó mang lại lợi ích cho người dân”.
“Vâng chủ tịch”, bọn họ gật đầu.
Đúng lúc này, người thư ký vội vàng chạy vào với vẻ mặt hoang mang: “Chủ tịch Lâm, Mã tổng, không hay rồi, cảnh sát tới rồi”.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng. Tất cả đều sững sờ.
Khi thấy cảnh sát bước vào, Mã Hải lập tức nhận ra ngay một người mà ông ta quen đó chính là Trương Văn Hoa
“Trương Văn Hoa sao mọi người lại tới vậy?”, Mã Hải cảm thấy bất ngờ.
“Mã tổng thật sự xin lỗi. Hôm nay chúng tôi tới đây là vì muốn mời chủ tịch Lâm đi với chúng tôi một chuyến để điều tra”, Trương Văn Hoa tỏ ra bất lực. Rõ ràng là người này cũng không muốn bắt Lâm Chính.
“Cảnh sát Trương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính chau mày, cảm giác có gì đó không ổn.
“Thần y Lâm, có vài người sau khi dùng thuốc của công ty Dương Hoa thì đã xảy ra hiện tượng kỳ lạ, đều phải nhập viện. Sau khi bọn họ ra viện đã báo cảnh sát. Chúng tôi đành phải mời cậu đi một chuyến, tiếp nhận điều tra. Cậu yên tâm, sẽ không lâu đâu”, Trương Văn Hoa tỏ ra bất lực.
“Cái gì?”, đám đông sững sờ Trương Văn Hoa chưa nói xong thì đã có người khác chạy vào.
“Mã tổng, thông tin từ bên bộ Pháp Vụ mới gửi tới. Công ty Lôi Lực kiện Dương Hoa và chủ tịch Lâm của chúng ta rồi", người trợ lý đưa một phong bì tới.
“Công ty Lôi Lực sao?”, Lâm Chính đọc thử, mặt tái nhợt.
“Chính là công ty đối diện công ty chúng ta”, Mã Hải nói.
“Tôi muốn cạnh tranh công bằng mà đối phương lại không?”, Lâm Chính thản nhiên nói. Khuôn mặt anh dần trở nên lạnh tanh.