TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2943 “ANH LÀ NGƯỜI CỦA TỬ VỰC?”

Người đàn ông và đám người hùa theo bị cảnh sát bắt đi. Còn bà cụ thì được Lâm Chính cho người đưa tới học viện Huyền Y Phái điều trị.

Mặc dù sự việc đã kết thúc một cách viên mãn nhưng sắc mặt Lâm Chính vẫn cứ tối sầm.

“Thần y Lâm, anh đừng lo lắng, chúng tôi luôn ủng hộ anh”.

“Đúng vậy thần y Lâm, chúng tôi không bao giờ tin lời của đám người đó”.

“Chắc chắn là anh rất ok, là do bọn họ bôi nhọ anh mà thôi”.

“Ủng hộ thần y Lâm”.

“Ủng hộ thần y Lâm”, người dân hô hoan, cứ như đang ủng hộ cho idol của mình vậy.

"Cảm ơn mọi người”, Lâm Chính mỉm cười rời đi.

Bên trong công ty, Mã Hải đang đợi anh. Thực ra người tên anh Xà không phải tìm được tới đây mà là sau khi sự việc xảy ra Lâm Chính cho người lập tức điều tra lai lịch của kẻ gây sự, báo cho anh Xà, nên sự việc mới được giải quyết như thế.

Sự xuất hiện của anh Xà khiến đám đông biết rằng người đàn ông kia đang cố tình gây sự. Tuy nhiên cũng có nhiều người đã chụp được sự việc và tung lên mạng.

Mạng xã hội bây giờ coi trọng lượt xem, chỉ cần có được lượt xem thì những người tung thông tin có thể làm bất cứ điều gì.

Ví như khi phát video họ chỉ phát phần đầu, không phát phần sau. Như vậy sẽ gây ra sự hiểu lầm cho cư dân mạng. Tin dữ thì thường đồn xa, cư dân mạng thì chỉ nhìn sự việc ở mặt chủ quan. Một khi họ cho rằng đó là sự thật thì họ chỉ còn đợi chân tướng được công bố mà thôi. Và khi chờ đợi họ sẽ nảy sinh sự nghi ngờ và sự không chấp nhận.

“Giải thích với công chúng, giải quyết dứt điểm để cho sự việc này không ảnh hưởng về sau nữa. Ngoài ra cần nghiêm ngặt đề phòng sự việc tương tự xảy ra. Tôi không tin tình huống này chỉ có một lần đâu”, Lâm Chính trầm giọng.

“Vâng chủ tịch”, Mã Hải khẽ cúi người.

“Chủ tịch, đối phương còn gây sự tiếp sao?”, Từ Thiên cả thấy không hiểu.

“Có nhiều khi bôi nhọ nhiều lần thì người đời sẽ tự động cho rằng bạn nhọ thật, và như thế tin đồn nhiều sẽ khiến điều giả dối mặc nhiên biến thành sự thật”, Lâm Chính nói.

Đám đông tái mặt, gật đầu đồng tình. Lúc này, thư ký gõ cửa, bước vào trong.

“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Chủ tịch, có vài vị khách muốn gặp anh”.

“Là ai thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Nếu là phóng viên thì thôi, để cho bộ phận đối ngoại tiếp đi”, Mã Hải nói.

“Không phải phóng viên. Bọn họ tự xưng là người của công ty Lôi Lực”, người thư ký vội nói.

“Công ty Lôi Lực sao?”, mọi người giật mình.

“Tiên lễ hậu binh mà, xem ra công ty Lôi Lực lại thích làm ngược lại”, Lâm Chính gật đầu: “Đưa họ vào đi”.

“Vâng”, người thư ký lập tức chạy đi.

Một lúc sau có vài người mặc tranng phục cách mạng bước vào. Đi đầu là một thanh niên tầm hơn 20 tuổi. Người này đeo kính râm, để lộ vẻ dương dương tự đắc. Vừa bước vào phòng thì hắn đã đặt mông xuống ghế, vắt chân lên: “Tôi vốn không định làm mấy việc lãng phí thời gian đâu, định vào thẳng đây luôn đấy nhưng người của tôi nói là cũng nên lịch sự nên tôi mới bảo thư ký đi thông báo cho anh”, người thanh niên mỉm cười, chẳng thèm nhìn Lâm Chính lấy một cái.

“Các hạ là ai?”, Lâm Chính điềm đạm châm thuốc.

“Tôi tên Phong Tiếu Thủy, còn tôi tới từ đâu...thì chắc anh sẽ rất hứng thú đấy”, người thanh niên nheo mắt cười.

“Anh tới từ đâu?”, Lâm Chính chau mày.

“Thần y Lâm còn nhớ Thần Hỏa Thánh Nữ không?”, người thanh niên cười.

Lâm Chính đanh mặt khi nghe thấy vậy: “Anh là người của Tử Vực?”

“Thần y Lâm, lần này tôi tới đây là để nói cho anh biết anh đã nằm trong danh sách đen của Tử Vực rồi. Chúng tôi sẽ tấn công anh sớm thôi. Anh sẽ chết không toàn thây. Đương nhiên, trước đó thì chúng tôi vẫn cho anh một cơ hội, đó là nếu anh chịu cống hiến, chịu thần phục thì sẽ giữ được tính mạng của mình. Nhưng vẫn phải chịu phạt, đó là phải làm việc ở Tử Vực cả đời. Nếu anh đồng ý thì lập tức quỳ xuống, thể hiện lòng trung thành và sự hối hận của mình đi. Rõ chưa?", người thanh niên mỉm cười. Giọng điệu ngạo mạn khiến người khác cảm thấy khó chịu. Thế nhưng thân phận của anh ta khiến người khác không dám khinh suất.

Từ Thiên siết chặt nắm đấm. Mã Hải thì tối sầm mặt. Còn Lâm Chính thì từ đầu tới cuối giữ im lặng. Phòng làm việc yên ắng kỳ lạ.

“Sao? Khó đưa ra quyết định như vậy à. Nếu vậy thì tôi cho anh chút thời gian để suy nghĩ nhé. Nhưng mà sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn. 10 phút đi. Sau 10 phút nếu anh không chịu qùy xuống thì coi như là anh từ chối”, người thanh niên mỉm cười.

Đây đã là thông điệp cuối cùng rồi.

Đọc truyện chữ Full