TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2944 “ĐAN DƯỢC MỚI SAO?

Bầu không khí thật ngột ngạt. Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ dửng dưng.

Anh ta không vội. Anh ta đang hưởng thụ bầu không khí này, nó khiến anh ta cảm thấy vui.

Anh ta thích nhất nhìn thấy vẻ lo lắng, dằn vặt của một người Giờ anh ta chỉ đang trông mong vào một chuyện.

Đó chính là cảnh tượng thần y Lâm quỳ xuống trong sự đau khổ vì bất lực.

Thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng phải quỳ xuống xin tha. Thật khiến người khác ngất ngây mà. Người thanh niên kia tưởng tượng mà cảm tưởng như cơ thể thoải mái thêm gấp bội.

Cảm giác chinh phục trỗi dậy mãnh liệt trong con người anh ta. Anh ta không hề thấy phản cảm với sự thèm khát đó của mình. Bởi vì đối với anh ta mà nói đây là biểu tượng của kẻ mạnh.

Thấy Lâm Chính không hề có bất kỳ phản ứng nào người thanh niên lại lên tiếng: “Tốt nhất anh đừng có mấy cái suy nghĩ vô dụng. Cũng đừng nghĩ tới việc phản kháng hay khiêu chiến. Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, y thuật của anh chẳng là gì đối với Tử Vực của chúng tôi đâu. Thuốc nhồi máu não lần này là chiêu thức mà Tử Vực chúng tôi đối phó với anh. Nếu anh không đồng ý thì chúng tôi sẽ bắt đầu ra tay từ Dương Hoa. Đợi sau khi Dương Hoa thành tro bụi rồi thì tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt, chu di ngàn đời. Tiếp đó tôi sẽ giết người thân và bạn bè anh trước mặt anh. Anh yên tâm, anh sẽ là người chết cuối cùng. Tử Vực chúng tôi đối phó với ai thì không chỉ để ý đến việc giết thân xác người đó mà còn giết tâm, để kẻ đó sống không bằng chết. Chúng tôi cho rằng đó mới là cách báo thù tốt nhất. Thần y Lâm, anh nghĩ sao?”, anh ta nheo mắt nhìn Lâm Chính, để lộ vẻ ý vị

Dứt lời, Từ Thiên và Mã Hải đều thất kinh và run rẩy. Một sự báo thù đáng sợ. Nếu đối phương sử dụng thủ đoạn đó thật thì kết cục của Lâm Chính quá thê thảm. Hai người họ không dám thở mạnh.

“Các hạ nói đúng, đánh vào “tâm”mới là thượng sách. Giết người mà giết tâm mới là tàn độc nhất, về điểm này tôi hoàn toàn đồng ý. Có điều...”, nói tới đây Lâm Chính khựng lại.

“Có điều cái gì?”, người thanh niên chau mày.

“Có điều tôi muốn biết y thuật của Tử Vực rốt cuộc có đủ tư cách phá hủy Dương Hoa hay không?”, Lâm Chính nhìn anh ta.

Người thanh niên giật mình rồi bật cười ha ha: “Ha ha, tốt lắm. Ha ha, thần y Lâm, tôi biết là anh sẽ mang tới rất nhiều niềm vui cho tôi mà. Khá lắm...Ha ha...”

Người thanh niên tỏ vẻ hào hứng. Ánh mắt của anh ta càng lúc càng dữ tợn. Anh ta đứng dậy, nheo mắt: “Anh đã nghi ngờ về y thuật của Tử Vực thì để tôi chứng minh cho anh thấy vậy. Yên tâm, không quá lâu đâu. Ngay ngày mai thôi, tôi sẽ khiến anh rớt từ trên rớt xuống, khiến anh trầy da tróc vẩy, khiến thần y Lâm trong mắt người dân Giang Thành biến thành một con chó què quặt, không bằng cả một tên ăn xin”.

Nói xong, người thanh niên đứng dậy quay người định rời đi. Ra tới cửa anh ta lại khựng lại, nhếch miệng cười: “Thần y Lâm, chuẩn bị cho kỹ vào, ngày mai sẽ thú vị lắm đấy”, nói xong đoàn người rời đi.

“Khốn nạn, quá khốn nạn”, Từ Thiên tức tới mức run bắn người. Ông ta bặm môi: “Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp, cho người đi chặt tứ chi đám súc sinh đó, để xem cậu ta còn ngạo mạn được không”.

“Đừng làm việc khi tức giận. Những người bước ra từ Tử Vực không phải là người mà ông có thể đối phó nổi đâu”, Lâm Chính châm một điếu thuốc.

“Vậy chủ tịch, giờ chúng ta phải làm sao?”, Từ Thiên vội hỏi.

“Tôi cũng không ngờ người của Tử Vực lại tới nhanh như vậy. Đối phó với chiêu trò ngày mai của họ trước rồi tính”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Chủ tịch Lâm, cậu có hiểu về y thuật của Tử Vực không?”, Mã Hải thận trọng hỏi.

Lâm Chính lắc đầu: “Thực tế là không. Lần trước tôi cử người tới đó nhưng đám người đó dường như chẳng có một ai sống sót trở về cả. Đó là nơi quá thần bì, tồn tại cả nghìn năm, thiếu rất nhiều thông tin, tôi cũng bất lực”.

“Nói như vậy thì…chủ tịch Lâm định…”

“Vẫn chưa biết”.

“Điều này…”, Từ Thiên và Mã Hải nhìn nhau, ai cũng cảm thấy ớn lạnh.

“Cũng không cần quá bi quan. Giờ tôi tới phòng luyện dược. Tối nay đừng làm phiền tôi. Ngày mai nếu họ ra tay thì báo cho tôi”, Lâm Chính đứng dậy nói.

“Vâng”, hai người cúi mình đáp lại.

Người của Tử Vực đột nhiên gây khó dễ khiến Lâm Chính áp lực vô cùng. Anh rất muốn cử người tới Tử Vực điều tra rõ ràng nhưng từ sự việc lần trước cho thấy dù anh có cử bao nhiêu người đi cũng vô ích.

Nơi đó phòng bị quá nghiêm ngặt. Trừ khi đích thân anh đi. Nhưng lúc này rõ ràng là anh không đi được.

“Đối phó với sự việc ngày mai trước rồi tính”, Lâm Chính suy nghĩ rồi vội vàng tới Huyền Y Phái.

Cạch...Cánh cửa phòng luyện dược được mở ra. Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly ở bên trong sợ hết hồn

“Thần y Lâm sao thế?”, Bạch Nan Ly cảm thấy có gì đó bất ổn bè hỏi.

“Tối nay tạm thời dừng việc luyện chế các đan dược này, mọi người giúp tôi luyện một loại đan dược mới”, Lâm Chính đi tới tủ thuốc, lấy dược liệu ra

“Đan dược mới sao?”, Bạch Nan Ly chau mày.

“Thần y Lâm, đan dược mới nhiệt độ cần thay đổi liên tục sao?”, Thẩm Niên Hoa thận trọng hỏi.

Lâm Chính dừng tay, trầm giọng: “Một trăm nghìn lần”.

“Một trăm nghìn lần?”, hai người nghe như sét đánh ngang tai.

Đọc truyện chữ Full