TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2947 “TÔI CÓ CHỨNG CỨ”.

Đối chất?

Mạnh miệng thật!

Tuy nhiên, ông ta tự tin nói vậy lại khiến những người vốn có thái độ hoài nghi bắt đầu dao động.

“Ba tuổi tôi bắt đầu học y thuật, đến nay đã năm mươi năm! Hiểu biết của tôi về y học cao hơn bất kỳ ai khác! Cho đến nay tôi cũng chưa ngừng nghỉ, tôi luôn tìm tòi trên con đường y học vô tận! Còn thần y Lâm của các người thì sao? Cậu ta tự học được một chút sơ sài đã bắt đầu huênh hoang, chỉ biết kiếm tiền, không quan tâm đến sự sống chết của mọi người, dùng tính mạng của mọi người đổi lấy vinh hoa phú quý! Chuyện này tôi không thể nhẫn nhịn! Nếu mọi người không tin tôi thì hãy gọi thần y Lâm ra đây, tôi tự có cách khiến cậu ta hiện nguyên hình!”, Phục Sinh Quái Thủ lớn giọng nói.

Giọng điệu ông ta tự tin đến mức nào.

Trong lúc nhất thời, phóng viên và người dân trên mạng không biết làm thế nào mới đúng.

“Tẩy chay thần y Lâm!”, trong đám đông không biết ai đột nhiên hét lên.

Những người khác cũng hùa theo giơ tay la to.

“Tẩy chay thần y Lâm!”.

“Đuổi cổ tên lang băm đó ra khỏi Giang Thành!”.

“Tẩy chay tên lang băm đó!”.

Hiện trường lại rộ lên tiếng hò hét.

Ở văn phòng chủ tịch công ty Lôi Lực, Phong Tiếu Thủy nheo mắt quan sát tất cả, quay đầu nói: “Cô Khinh Vũ, cô nhìn thấy chưa? Trước mặt y thuật và thực lực tuyệt đối, tất cả đều chỉ là hư ảo!”.

Cô gái trong màn hình không nói lời nào, đồng tử tràn ngập sự bàng hoàng và lo lắng.

Đúng lúc này, cửa lớn của công ty Dương Hoa mở ra.

Một nhóm người bước nhanh ra khỏi công ty, đi đầu là Lâm Chính!

“Nếu ông đã tìm tôi đối chất thì cứ việc. Hơn nữa, không biết ông cảm thấy thuốc của có vấn đề chỗ nào?”.

Sự xuất hiện của Lâm Chính làm bầu không khí lắng xuống.

Mọi người chú ý, vô số ánh mắt dồn lên người anh.

Phòng livestream lại bùng nổ.

“Thần y Lâm xuất hiện rồi!”.

“Tốt quá rồi, tôi biết ngay thần y Lâm sẽ không lùi bước mà!”.

“Lần này xem thần y Lâm vả mặt bọn họ thế nào!”.

Người dân mạng trở nên phấn khích, ai nấy tràn đầy sự chờ mong.

“Vở kịch chính thức bắt đầu rồi!”, Phong Tiếu Thủy lắc ly rượu vang, mỉm cười nói.

Cô gái trong màn hình kinh hãi, vội vàng lấy điện thoại tra danh bạ, muốn gọi điện thoại cho Lâm Chính. Nhưng khi cô ta lấy được điện thoại thì lại gọi không được, lúc này mới phát hiện nơi cô ta ở đã bị chặn sóng từ lâu, cách ly mọi cách liên lạc với thế giới bên ngoài.

“Cô Khinh Vũ, đừng làm chuyện vô ích nữa, cứ thưởng thức vở kịch này đi”, Phong Tiếu Thủy cười nói.

Cô gái không nói lời nào, chỉ đành quay lại nhìn chằm chằm bóng người đứng thẳng tắp trước cửa Dương Hoa.

“Cậu chính là thần y Lâm?”, Phục Sinh Quái Thủ liếc nhìn Lâm Chính, thản nhiên hỏi.

“Ông là người của Tử Vực phải không? Tôi biết mục đích của các người, nhưng nếu các người chỉ muốn bôi nhọ tôi bằng thủ đoạn hèn hạ như vu khống thì e là không lật đổ được Dương Hoa đâu!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vu khống? Cậu sai rồi, tôi không hề vu khống, mà là thuốc của cậu thật sự đã hại mạng người. Thần y Lâm, tôi hỏi cậu, có phải trong phương pháp điều chế thuốc đặc trị nhồi máu não có thành phần của hai vị thuốc Đông y là Thiên Ngải Thảo và Nam Ly Hoa không?”, Phục Sinh Quái Thủ hỏi.

“Phải!”, Lâm Chính gật đầu.

“Vậy tôi hỏi cậu, trong thuốc đặc trị nhồi máu não có phải cũng xen lẫn Nguyên Sinh Thạch Thủy không?”, Phục Sinh Quái Thủ lại hỏi.

Nghe vậy, Lâm Chính nhíu mày.

“Thế nào? Thần y Lâm không tiện trả lời à?”, Phục Sinh Quái Thủ lớn tiếng hỏi, khí thế hùng hổ dọa người.

Thấy Lâm Chính im lặng không nói, lần này tất cả mọi người đều ý thức được sự việc không đúng.

“Cũng có!”, cuối cùng Lâm Chính vẫn lên tiếng.

Phục Sinh Quái Thủ nghe vậy lập tức lớn tiếng: “Chân tướng rõ rồi!”.

Mọi người đều không hiểu ra sao.

Ông ta lại giải thích với mọi người: “Thiên Ngải Thảo, Nam Ly Hoa, Nguyên Sinh Thạch Thủy đều là thành phần hiếm thấy trong Đông y. Ba loại này không có hại, nhưng nếu kết hợp lại với nhau sẽ dẫn đến tật bệnh liên quan đến thần kinh, nhẹ thì bại liệt, nặng thì thành người thực vật! Thần y Lâm, cậu còn nói là không phải vì tiền mà bất chấp mạng người?”.

“Nói bậy! Làm sao ông biết ba loại thuốc này kết hợp với nhau sẽ gây ra những hiệu quả đó? Đó chỉ là lời từ một phía ông mà thôi!”, Từ Thiên ở bên cạnh quát lên.

“Tôi có chứng cứ”.

“Chứng cứ ở đâu?”.

“Ở trong Dược Vương Tâm Kinh của Tôn Tư Mạc!”, Phục Sinh Quái Thủ nói.

“Tôi là một bác sĩ, cũng từng nghiên cứu Dược Vương Tâm Kinh của Dược Vương Tôn Tư Mạc. Theo tôi biết, trong Dược Vương Tâm Kinh không hề ghi chép về ba vị thuốc kết hợp với nhau sẽ có hiệu quả như ông nói!”.

Lúc này, một ông lão tóc bạc bước ra khỏi đám đông, mở lời.

Nhưng Phục Sinh Quái Thủ lại lắc đầu: “Dược Vương Tâm Kinh được lưu truyền trong dân gian chỉ là một phần mà thôi. Các người chỉ nghiên cứu quyển thượng của Dược Vương Tâm Kinh. Trong quyển thượng đương nhiên không có ghi chép liên quan đến việc kết hợp ba vị thuốc đó! Ông không biết cũng phải thôi”.

Ông lão kinh ngạc: “Ý ông là..”.

“Trong quyển hạ có ghi lại! Mà tôi…”, nói đến đó Phục Sinh Quái Thủ lấy một cuốn tàn quyển cổ xưa ra, thản nhiên nói: “…có quyển hạ!”.

Đọc truyện chữ Full