TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2948 “YÊN TÂM, TÔI TỰ CÓ CÁCH”.

Lần này, tim tất cả mọi người như sắp ngừng đập.

Những ánh mắt nhìn chằm chằm cuốn sách cổ xưa mà Phục Sinh Quái Thủ cầm trên tay, sự im lặng bao trùm.

Ông lão kia thì kích động, tròng mắt như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Ông ta bước tới mấy bước, khó tin nhìn cuốn sách, giọng nói run rẩy.

“Ông có thể… có thể cho tôi xem cuốn sách đó không?”.

Ánh mắt ấy giống như nhìn thấy quái vật vậy!

“Tàn quyển của Dược Vương Tôn Tư Mạc, có thể gọi là vật vô giá. Theo lý mà nói, tôi không được cho người khác xem, nhưng hôm nay tôi sẵn sàng công bố nó cho mọi người!”.

Nói xong, Phục Sinh Quái Thủ giao tàn quyển đó cho ông lão.

Ông lão nâng bằng hai tay, nôn nóng lật xem.

Người xung quanh ngước chăm chú nhìn, tập trung tinh thần quan sát ông lão.

Mấy nghìn người mà không có bất cứ tiếng động nào vang lên.

Khoảng ba phút sau, ông lão kia không ngừng run rẩy như bị điện giật, nước mắt giàn giụa, không kìm được mà bật khóc.

“Chuyện gì thế?”.

“Đó có phải là sách của Dược Vương Tôn Tư Mạc không?”.

“Không biết”.

Đám đông dần dần mở miệng bàn tán.

Phục Sinh Quái Thủ lại mỉm cười: “Ông thấy thế nào?”.

“Là thật! Là thật!”.

Ông lão run rẩy nói, kích động hét lên.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều ồ lên.

“Đúng là thật sao?”.

“Ông lão đó nói có đáng tin không?”.

“Sao lại không đáng tin? Ông lão đó là bác sĩ Hàn ở phía Nam thành phố! Ông ấy đã theo nghề y ở Giang Thành chúng ta năm mươi năm. Lúc bố tôi còn sống, danh tiếng của ông ấy đã lan rộng khắp một nửa Giang Thành! Chỉ là bây giờ Giang Thành xuất hiện thần y Lâm quá chói mắt, vả lại ông ấy là người khiêm tốn, các anh chưa nghe qua cũng bình thường. Nhưng ông ấy rất có quyền lực, ông ấy là hội viên của Hiệp hội Đông y Long Quốc, lời ông ấy nói rất đáng tin!”.

Một người qua đường nhiệt tình phổ cập kiến thức cho mọi người.

Sau khi biết thân phận của ông lão, mọi người xung quanh càng chấn động.

“Vậy thì những gì mà người tóc hai màu đen trắng đó nói là sự thật?”.

“Thuốc của thần y Lâm… thật sự có vấn đề?”.

“Nghe nói là bây giờ không có vấn đề, nhưng ba năm sau tác dụng phụ sẽ bùng phát! Lúc đó hoặc là bại liệt, hoặc là tiêu đời!”.

“Hả? Tôi… Tôi không muốn chết!”.

“Vậy phải làm sao? Phải làm sao?”.

“Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!”.

Người ở đây trở nên hỗn loạn, ai cũng thấy bàng hoàng bất an, khiếp hãi lo sợ.

Phòng livestream cũng bùng nổ.

Người dân mạng điên cuồng bình luận.

“Thần y Lâm không mưu tài hại mệnh, dùng thuốc dỏm lừa tiền đấy chứ?”.

“Trời ạ, lòng dạ thần y Lâm xấu xa vậy sao?”.

“Uổng cho bố mẹ tôi ngày nào cũng noi gương cậu ta, không ngờ cậu ta là người như vậy!”.

“Hình tượng sụp đổ rồi! Hình tượng của thần y Lâm trong lòng tôi sụp đổ rồi!”.

“Anh ta ngã xuống từ trên thần đàn rồi, nếu chuyện này là thật, anh ta sẽ để lại tiếng xấu ngàn đời!”.

“Cuối cùng anh ta cũng chỉ là doanh nhân, không phải bác sĩ!”.

“Người này thật ác độc! Anh ta sẽ không được chết tử tế! Phải xuống mười tám tầng địa ngục!”.

Trên mạng không ngừng vang lên tiếng mắng chửi.

Người ở đây cũng trở nên mất khống chế, người người kích động, giơ cao tay hét lên.

Cũng có người muốn xông tới đánh Lâm Chính.

Nhưng rõ ràng những người này đều là do bên công ty Lôi Lực sắp xếp để khích động tâm trạng của mọi người.

Dù sao chính chủ là Lâm Chính cũng chưa lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm, phải… phải làm sao đây?”, Từ Thiên hoảng sợ.

“Gọi nhân viên bảo vệ đến đây, ngoài ra, điều một vài người tới giữ trật tự nơi này, bảo vệ an toàn cho Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải quay lại dặn dò người bên cạnh.

“Vâng!”.

Người ở bên cạnh lập tức chạy đi.

“Chủ tịch Lâm, có cần tạm thời rời đi không, tôi thấy ở đây sắp mất khống chế rồi”, Mã Hải cẩn thận hỏi.

“Bây giờ mà đi thì chẳng phải là tôi sợ tội chạy trốn hay sao?”, Lâm Chính nói.

“Vậy chúng ta…”.

“Yên tâm, tôi tự có cách”.

Lâm Chính thản nhiên đáp, sau đó đi tới trước, bình tĩnh nói: “Mọi người đừng nóng nảy, xin hãy nghe tôi nói!”.

“Thần y Lâm, đến lúc này rồi mà cậu còn định giảo biện cái gì? Chẳng lẽ cậu nghi ngờ y thuật của Tôn Tư Mạc?”, Phục Sinh Quái Thủ lạnh nhạt lên tiếng.

“Tôi đâu có bản lĩnh dám nghi ngờ năng lực của người đi trước?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy là cậu cảm thấy tôi đang vu khống cậu? Ba loại dược liệu trong thuốc trị nhồi máu não kết hợp với nhau sẽ không khiến bệnh nhân biến thành bại liệt hoặc thành người thực vật?”, Phục Sinh Quái Thủ lại nói.

“Cũng không tính là vu khống, thực ra ba loại thuốc này kết hợp lại đúng là có tác dụng phụ như vậy”, Lâm Chính lại gật đầu.

Lần này tất cả những người đứng đây đều trợn tròn mắt.

Thần y Lâm… lại tự mình thừa nhận?

Đọc truyện chữ Full