TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2949 LÀ TÍN NGƯỠNG ĐÃ SUY SỤP.

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Cô phóng viên lúc trước cầm micro ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đầu óc trống rỗng.

Nhiều người không thể chấp nhận được sự thật này.

Thần y Lâm được bọn họ tôn lên làm thần linh, được vô số người xưng tụng là Bồ Tát Sống lại thừa nhận chuyện này!

Thuốc của anh… thật sự có vấn đề!

Đây là tin tức bùng nổ đến thế nào?!

Trong văn phòng chủ tịch công ty Lôi Lực, Phong Tiếu Thủy uống cạn rượu trong ly, mỉm cười nhìn màn hình lớn.

Cô gái trong màn hình giống như bị sét đánh, mắt mở to, như người mất hồn.

“Tử Vực chúng ta truyền thừa nghìn năm, những thuật pháp xa xưa mà chúng ta nắm trong tay bọn họ không thể nào tưởng tượng được. Chúng ta còn cất giữ bản chép tay của Dược Vương Tôn Tư Mạc, nửa phần tàn quyển này đối với chúng ta mà nói chẳng là gì. Mặc dù y thuật của thần y Lâm độc bước thiên hạ, người đời đều lấy làm kinh ngạc, nhưng trước mặt người của Tử Vực thì đúng là hạt cát trên sa mạc, không đáng nhắc tới!”, Phong Tiếu Thủy nói.

Cô gái kia mím môi, cúi đầu xuống, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Cô ta biết với thực lực của thần y Lâm hoàn toàn không thể đối kháng với người của Tử Vực!

Mọi thứ đã thành kết cục định sẵn.

“Phong Tiếu Thủy, nếu tôi đồng ý chuyện trong tộc, anh có thể nói lại với gia tộc, cầu xin họ hủy bỏ sự trừng phạt đối với thần y Lâm không?”, lúc này, cô gái ngẩng đầu lên, mở to mắt hỏi.

“Ha ha ha ha ha…”, Phong Tiếu Thủy lập tức cười lớn, lại rót cho mình nửa ly rượu vang, cười giễu nói: “Cô Khinh Vũ, cô cũng ngây thơ quá! Cô nghĩ cô không đồng ý, gia tộc sẽ không ép cô theo khuôn phép được sao? Cô hoàn toàn không có tư cách thương lượng với gia tộc! Huống hồ, xử quyết thần y Lâm không chỉ vì chuyện của cô, mà còn tính cả chuyện trong rừng ma Liệt Hỏa! Thần y Lâm ngang nhiên đối đầu với Tử Vực chúng ta, chuyện này là không thể tha thứ! Thế nên, cô hãy ngoan ngoãn thưởng thức xem anh ta bước dần tới sự suy vong, từng bước bị giày vò mà chết đi!”.

Cô gái âm thầm nghiến răng, không nói nên lời.

Các trang mạng xã hội đã nổi lên sóng to gió lớn.

Vô số người ngồi trước máy tính hoặc cầm điện thoại, xem tin tức trên màn hình mà hết sức kinh ngạc.

Ai cũng không dám tin vào chuyện này.

“Chân tướng rõ ràng rồi!”.

Phục Sinh Quái Thủ xòe hai tay, quay người lại hét to với những người ở hiện trường: “Tên lang băm này chỉ đang mưu tài hại mệnh! Các vị, bây giờ mọi người tin lời tôi rồi chứ? Thần y Lâm phải bị trục xuất ra khỏi Giang Thành, phải bị bắt ngay lập tức! Phải bị băm thành trăm nghìn mảnh, khoét tim moi gan! Chết không chỗ chôn thân!”.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bùng nổ.

“Thần y Lâm táng tận lương tâm! Trả lại sức khỏe cho người nhà tôi!”.

“Đồ mưu tài hại mệnh! Anh sẽ không được chết tử tế!”.

“Thần y Lâm, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy?”.

“Uổng cho mẹ tôi thắp hương cầu nguyện cho anh mỗi ngày! Anh đã phụ lòng bao nhiêu người? Anh có lỗi với cả thành phố này!”.

Người dân khóc lóc, chỉ vào Lâm Chính mắng chửi.

Nhiều người đã suy sụp.

Là tín ngưỡng đã suy sụp.

Bọn họ xem Lâm Chính là tín ngưỡng, là mục tiêu cuộc sống, là thần tượng, là chúa cứu thế, nhưng bây giờ mọi thứ đã sụp đổ.

Cảm xúc và tư duy của bọn họ cũng theo đó sụp đổ vào giờ phút này.

Một số người cao tuổi đã ngất tại chỗ.

Một số người trai tráng thì không kiên nhẫn được nữa lao về phía Lâm Chính, chuẩn bị dùng nắm đấm trút sự bất mãn trong lòng mình.

Từ Thiên vội vàng gọi nhân viên bảo vệ duy trì trật tự ở hiện trường.

Nhưng người ở đây phải đến hàng nghìn, mấy chục nhân viên bảo vệ sao có thể kiểm soát nổi?

Phục Sinh Quái Thủ quan sát hết những chuyện này, nở nụ cười mờ ám, trong mắt lóe lên sự giễu cợt.

“Đại nhân, xin chúc mừng, chúng ta đã hoàn thành bước đầu tiên!”, người phụ nữ bên cạnh mỉm cười nói.

“Phải, có thể bắt tay chuẩn bị bước thứ hai rồi. Tiếp theo đến lượt thần y Lâm chứng kiến bạn bè thân thuộc của cậu ta sẽ chịu đủ giày vò, chết ở trước mặt cậu ta như thế nào!”, Phục Sinh Quái Thủ nheo mắt lại, nói: “Hãy đi chuẩn bị đi”.

“Vâng”, người phụ nữ trẻ tuổi gật đầu, sau đó quay người đi.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.

“Mọi người hãy yên lặng, xin hãy nghe tôi nói xong đã!”.

Phục Sinh Quái Thủ cười nhạt nhìn sang: “Thần y Lâm, cậu còn muốn giảo biện?”.

“Tôi không giảo biện, tôi chỉ muốn nói với mọi người, quyển hạ Dược Vương trong tay ông không hề hoàn chỉnh!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh nói xong, hiện trường đã mất khống chế dần dần yên ổn lại.

Những cặp mắt đều tập trung lên người Lâm Chính.

Đọc truyện chữ Full