Đợi khi đám người Phong Tiếu Thủy tới nơi thì người đã đông nghẹt. Có không biết bao nhiêu người dân tới xem. Họ vô cùng mong chờ trận quyết đấu.
Nhà thi đấu mở cửa cho tất cả mọi người, không hạn chế. Bởi vì tính đặc biệt của trận đấu nên phía nhà nước cũng đã điều động hai nghìn cảnh sát tới đây để ổn định trật tự.
Nhưng rõ ràng là vẫn không đủ. Bởi vì tin tức đã lan đi khắp cả nước rồi. Người ngoài tỉnh còn không muốn bỏ qua cơ hội này nên lũ lượt kéo về Giang Thành.
Truyền thông cũng đổ về. Cả khu vực quyết đấu chật kín người Nhìn thấy cảnh tượng đó, Phong Tiếu Thủy tái mặt.
“Đại nhân”.
Lúc này một người của Tử Vực bước vào, khẽ cúi người: “Vị trí của cậu đã sắp xếp xong rồi, là ở khu vực phía trước".
“Tôi biết rồi, Phục Sinh Quái Thủ đâu?”
“Đang chuẩn bị ở phía sau ạ”.
“Đưa tôi đi gặp ông ta".
“Vâng”.
Người này bèn dẫn Phong Tiếu Thủy đi về phía sau. Lúc này Phục Sinh Quái Thủ đang chuẩn bị thuốc và vũ khí.
“Nắm chắc mấy phần thắng?”, Phong Tiếu Thủy đuổi đám người phía sau đi và hỏi Phục Sinh Quái Thủ.
“Trước khi tới Giang Thành thì chắc 10 phần, sau khi gặp cậu ta thì chỉ còn 7 phần”, Phục Sinh Quái Thủ chần chừ.
“Bảy phần sao?”, Phong Tiếu Thủy chau mày.
“Đúng vậy, bảy phần”.
“Ông không tự tin à?”
“Không phải không tin mà là tôi không biết gì về cậu ta cả”, Phục Sinh Quái Thủ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Phong Tiếu Thủ: “Hơn nữa tình báo mà Tử Vực cung cấp thông tin có sai sót. Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao thần y Lâm lại có Dược Vương Tâm Kinh không? Tại sao mọi người lại không biết và biết rồi cũng không báo tôi? Nếu như không phải tình báo có sai sót thì sao tôi có thể mất thể diện như vậy được. Chuyện này chỉ có thể trách các cậu thôi”.
Phong Tiếu Thủy trầm ngâm rồi nói: “Đúng là tìn báo có sai sót, tôi đã báo với nội tộc rồi. Nội tộc cũng đã cho người mới đi điều tra về thần y Lâm, tin rằng sẽ nhanh chóng có được thông tin chính xác thôi”.
“Thông tin chính xác?”, Phục Sinh Quái Thủ hừ giọng: “Vậy thì có thể có được thông tin trước khi trận quyết đấu bắt đầu không?”
“Điều này thì không thể”.
“Nếu đã vậy thì tôi chỉ nắm 7 phần thắng thôi” ông ta nói.
Bảy phần...Thế nhưng là do ông ta cố ý nói thế chứ trên thực tế ông ta thật sự không chắc chắn. Phong Tiếu Thủy cũng hiểu sự lo lắng của Phục Sinh Quái Thủ. Anh ta bước tới, đứng bên cạnh ông ta, lấy ra một bình thuốc màu vàng, khẽ đặt lên bàn.
Phục Sinh Quái Thủ nín thở, nhìn chăm chăm lọ thuốc và hốc hốc miệng: “Cậu...lẽ nào muốn”.
“Tôi đã báo với nội tộc rồi, nội tộc cũng đồng ý, ông có thể dùng lọ thuốc này".
Phục Sinh Quái Thủ kích động tới mức đỏ mặt: “Tốt lắm vậy thì tôi còn gì phải sợ tên họ Lâm đó nữa? Tôi nhất định sẽ thắng”.
“Thuốc đã lấy ra rồi mà ông còn không thắng thì ông biết hậu quả rồi đấy”, Phong Tiếu Thủy thản nhiên nói.
“Nếu tôi không thắng thì tôi chấp nhận tội chết”, ông ta kiên định nói.
“Được”.
Phong Tiếu Thủy đanh mắt: “Chuyện đã tới nước này khó mà rút lại được, nếu không tiêu diệt thần y Lâm, thì chúng ta đều có tội với Tử Vực. Trận chiến này dựa cả vào ông rồi”.
Nói xong anh ta cúi mình trước Phục Sinh Quái Thủ. Phục Sinh Quái Thủ giật mình, vội vàng chắp tay: “Cậu Phong, cậu cứ yên tâm giao cho tôi. Hôm nay chính là ngày mà thần y Lâm sẽ thân bại danh liệt”.
Phong Tiếu Thủy gật đầu.
Đúng lúc này có tiếng chuông vang lên. Phong Tiếu Thủy quay qua: "Thời gian tới rồi, chuẩn bị lên sàn thôi".
“Đi”, Phục Sinh Quái Thủ cầm lấy chiếc bình, sải bước đi ra ngoài.