TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2958 CÓ PHẢI LÀ KHÔNG PHỤC Y THUẬT CỦA CẬU TA KHÔNG?”.

Tiếng huyên náo ở hiện trường giống như mưa rơi trên mái ngói, dày đặc không ngừng.

Tất cả chỗ ngồi đều đã lấp kín.

Thậm chí ngay cả lối đi cũng chật kín người.

Phóng viên đã lắp đầy máy quay ở xung quanh võ đài, các loại ống kính dài ngắn chĩa thẳng vào võ đài. Mấy chục phòng livestream đồng thời livestream, hàng nghìn hàng vạn người dân mạng canh ở phòng livestream chờ trận quyết đấu bắt đầu.

Ở khu vực phía Tây sân vận động, vài bóng người đang đứng trước hàng rào, nhìn về phía võ đài.

“Không ngờ người của Tử Vực lại nhằm vào thần y Lâm. Ha, thần y Lâm cũng giỏi thật đấy, dám chọc giận người của Tử Vực, không biết Dương Hoa ở Giang Thành còn có thể duy trì được bao lâu”, một người đàn ông tóc ngắn mặc quần áo thường ngày nhếch khóe miệng, mỉm cười nói.

“Tình hình bên trong Tử Vực rất vững chắc, không phải ai cũng có thể động vào. Hơn nữa, thần y Lâm đã phạm vào đại kị của Tử Vực, anh ta kéo người của Tử Vực từ bóng tối ra ngoài ánh sáng, khiến ai ai cũng biết sự tồn tại của Tử Vực. Tử Vực không thể nào bỏ qua cho anh ta!”, cô gái cột tóc đuôi ngựa ở bên cạnh thản nhiên nói.

Người đàn ông cười, anh ta đột nhiên nhìn thấy điều gì đó, lập tức tỏ ra ngạc nhiên: “Không ngờ người đó cũng đến à?”.

“Ai?”.

Cô gái quay đầu lại.

Người đàn ông chỉ vào khu ghế VIP ở hàng đầu.

Cô gái cột tóc đuôi ngựa lập tức nhìn thấy ở khu ghế VIP có một cô gái áo trắng.

Cô gái mặc áo lụa trắng, trang phục thời xưa, mái tóc đen buông dài từ vai xuống, khí chất hơn người, xinh đẹp tuyệt vời.

Đàn ông xung quanh nhìn chằm chằm cô gái, ai nấy say đắm, muốn đến tán tỉnh.

Nhưng gương mặt cô gái âm trầm lạnh lẽo, khí chất lạnh lùng, bộ dạng không muốn người khác tới gần. Dù là ai đến gần cũng không dám lên tiếng, cuối cùng chỉ đành hậm hực quay về.

Nhưng đôi nam nữ bên cạnh lại ngồi không yên. Nhất là người đàn ông, anh ta lập tức đi về phía khu ghế VIP.

“Ha ha, cô Ái Nhiễm, đúng là khéo thật, không ngờ tôi có thể gặp được cô ở đây”, người đàn ông kích động, tiến tới chào hỏi.

Cô gái áo trắng nhìn mấy người kia đi tới, không biểu lộ cảm xúc mà nói: “Không ngờ thần y Lâm quyết đấu với Tử Vực lại dẫn người của Thiên Tính Gia đến đây!”.

“Trận đấu y thuật như vậy sao chúng tôi có thể bỏ qua? Vừa hay chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, ngang qua Giang Thành nên tiện đường đến đây”, người đàn ông cười đáp.

“Nhiệm vụ?”, cô gái áo trắng nhíu mày.

“Haizz, cũng không phải nhiệm vụ gì lớn, là hai kẻ vô dụng nhà chúng tôi đã mất liên lạc, cấp trên sai chúng tôi đi tìm! Nhưng tôi thấy chuyện này chỉ là dư thừa, hai kẻ vô dụng thì có gì phải tìm, bị người ta giết cũng là do bọn họ không có bản lĩnh”, người đàn ông để lộ nụ cười khinh bỉ.

Cô gái áo trắng không lên tiếng, ánh mắt hơi dao động, tiếp tục nhìn về phía võ đài, dường như không có hứng thú với người đàn ông.

Người đàn ông hơi lúng túng.

Ngược lại, cô gái tóc đuôi ngựa đi tới từ đằng sau: “Cô Ái Nhiễm, không biết cô so y thuật với thần y Lâm thì ai sẽ thắng?”.

“Cái tôi học là độc thuật và châm thuật. Tôi tu luyện là vì giết người, khác với thần y Lâm. Y thuật của anh ta là cứu người, tôi là y võ đơn thuần, không cứu người”, cô gái áo trắng lạnh lùng nói.

“Thế sao? Nhưng tôi nghe nói y võ của thần y Lâm cũng rất nổi trội!”, cô gái tóc đuôi ngựa cười nhạt nói.

“Thế nên lần này tôi vâng lệnh sư phụ đến đây xem nội tình của thần y Lâm thế nào! Nhưng theo tôi thấy, người có tấm lòng từ bi dùng châm giết người sẽ do dự, e rằng không mạnh đi đâu được!”, cô gái áo trắng nói.

“Ha ha, đúng vậy, châm thuật của cô Ái Nhiễm vô địch thiên hạ, một thần y Lâm nho nhỏ thì tính là gì?”, người đàn ông vội hùa theo.

Cô gái áo trắng không lên tiếng nữa.

Hai người cảm thấy tẻ nhạt, cũng không đáp lại.

Lúc này, hiện trường chợt xôn xao.

Nhiều người đứng dậy khỏi ghế.

Các phóng viên như nhận ra điều gì đó, cầm máy quay đi đến lối đi.

Hai người ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện Phục Sinh Quái Thủ đại diện cho Tử Vực đã xuất hiện.

Cảnh sát hộ tống Phục Sinh Quái Thủ đến võ đài, nhưng dù là vậy vẫn không ngăn được đám phóng viên điên cuồng.

“Ông Phục Sinh Quái Thủ, xin hỏi Tử Vực mà các ông nói đến là nơi nào?”.

“Ông Phục Sinh Quái Thủ, vì sao ông lại khiêu chiến với thần y Lâm? Có phải là không phục y thuật của cậu ta không?”.

“Ông Phục Sinh Quái Thủ…”.

Phóng viên điên cuồng đưa ra câu hỏi.

Nhưng Phục Sinh Quái Thủ không quan tâm, trên mặt là nụ cười lạnh lùng, bước nhanh tới đứng trên võ đài.

“Thần y Lâm đâu?”.

Ông ta nhìn quanh, lớn tiếng hỏi.

Hiện trường ồn ào trở nên yên tĩnh.

Đọc truyện chữ Full