"Trường Sinh Đan?".
Bạch Họa Thủy nín thở, đôi mắt trợn tròn: "Lẽ nào là đan dược trường sinh bất lão?".
"Không không không, không phải là loại đan dược đó, tôi vẫn chưa có bản lĩnh nghịch thiên cải mệnh", Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy thì sao lại gọi là Trường Sinh Đan?", Bạch Họa Thủy mất hết hứng thú.
"Loại đan này có thể tăng 30 năm tuổi thọ cho người bình thường, là mẻ đan có chất lượng tốt nhất trong số thuốc tăng thọ mà tôi luyện chế, hơn nữa dược hiệu không hề gây phản ứng với thuốc tăng thọ", Lâm Chính đáp.
"Thật không? Cho tôi một viên đi!".
Bạch Họa Thủy không nghĩ ngợi nhiều, nhanh tay nhanh mắt vớ lấy chiếc bình đổ một viên ra, rồi nhét luôn vào miệng.
"Bà... Aizz, thôi bỏ đi, coi như người chứng kiến cũng có phần! Tào Tùng Dương, ông cũng nhận một viên đi!", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Cảm ơn thần y Lâm".
Tào Tùng Dương mừng rỡ, kích động đi tới, cũng đổ một viên ra rồi dè dặt nhét vào miệng.
Người của Tử Vực đanh mắt lại, dường như không có hứng thú lắm.
"Các anh không muốn sao?", Lâm Chính hỏi bọn họ.
"Hừ, loại đan dược tầm thường này cũng muốn chúng tôi cúi đầu sao? Thần y Lâm, cậu coi thường người của Tử Vực chúng tôi quá!".
"Phải đấy, đừng nói là tăng 30 năm tuổi thọ, cho dù tăng 300 chúng tôi cũng không quan tâm".
"Chết chúng tôi cũng không sợ thì còn tham sống sao?".
Ai nấy đều rất cứng rắn, thái độ kiên quyết, giơ cao cổ chờ chết.
"Cũng có khí phách đấy", Bạch Họa Thủy nhếch môi, nheo mắt nhìn Lâm Chính, dường như muốn xem anh có thủ đoạn gì khiến những người sắt đá này phải thần phục.
Lâm Chính lắc đầu: "Không phải các anh không sợ chết, mà là không sợ chết trong tay tôi. Nếu tôi đoán không nhầm thì cho dù tôi không giết các anh, các anh cũng chẳng sống được bao lâu nữa nhỉ?".
"Thần y Lâm, cậu nói vậy là sao?", Bạch Họa Thủy sửng sốt.
"Bởi vì trước khi tôi đến, bọn họ đã uống thuốc độc, chắc là không bao lâu nữa thuốc độc sẽ phát tác, độc tính cực mạnh, người thường khó mà giải được. Bọn họ đều nghĩ mình đã là người chết rồi, tăng thêm tuổi thọ cũng có ích gì chứ?", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Đúng như vậy sao?", Bạch Họa Thủy kinh ngạc.
"Đúng là thần y Lâm, y thuật quả nhiên cao minh! Đúng vậy, người của Tử Vực chúng tôi khi chấp hành nhiệm vụ đều giấu thuốc độc ở kẽ răng, nếu nhiệm vụ thất bại, bị người ta bắt được thì sẽ cắn nát thuốc độc tự vẫn, để tránh bị người ta dùng nghiêm hình bức cung, nói ra bí mật của Tử Vực. Chúng tôi đều là tinh nhuệ được lựa chọn ở Tử Vực, sớm đã coi cái chết nhẹ tựa lông hồng rồi", người kia lạnh lùng hừ một tiếng.
"Các anh quả nhiên đều là đấng nam nhi, nhưng nếu tôi nói cho các anh biết, đan dược này không những có thể tăng tuổi thọ, mà còn có thể giải được trăm loại độc, bao gồm cả độc trên người các anh, thì các anh còn muốn chết không?", Lâm Chính hỏi.
Mọi người nghe thấy thế đều lấy làm kinh ngạc.
Nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ?
Nhưng sự trung thành đối với Tử Vực khiến bọn họ không dám gật đầu, ai nấy tỏ vẻ do dự.
"Chúng tôi đã uống thuốc độc thì làm gì có chuyện hối hận? Cậu đừng sỉ nhục chúng tôi!", ánh mắt người kia đầy vẻ dữ tợn, tức giận nói.
"Anh đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý sỉ nhục các anh, cá nhân tôi chỉ cảm thấy thà sống nhục còn hơn chết vinh! Tôi có thể hiểu cho sự trung thành của các anh đối với Tử Vực, nhưng tôi nghĩ các anh hãy giữ lại thân xác hữu ích này để tương lai cống hiến cho Tử Vực đi, ngu gì mà chết ở đây?", Lâm Chính cười nói.
"Hừ, chúng tôi có thể giữ lại thân xác hữu ích để cống hiến cho Tử Vực, nhưng tuyệt đối sẽ không bán đứng Tử Vực! Nếu cậu muốn dùng đan dược này để ép chúng tôi vào khuôn khổ thì nhầm to rồi!", người kia cười khẩy.
"Tôi không có ý này".
Lâm Chính lắc đầu nói: "Các anh cứ uống thuốc này đi, tôi sẽ không hỏi gì về chuyện của Tử Vực".
"Cái gì?".
Mấy người đều ngạc nhiên.
"Cậu muốn làm gì?", người kia cảnh giác hỏi.
"Aizz, không giấu gì các anh, tôi mời các anh đến đây cũng là muốn hỏi một số thông tin hữu ích, nhưng bây giờ xem ra các anh đều là nam tử hán đại trượng phu, nặng tình nặng nghĩa. Muốn cạy miệng các anh e là khó hơn lên trời, nên tôi bỏ cuộc. Bản thân tôi cực kỳ kính trọng những người có khí phách như các anh, nên tôi không định giết mà còn muốn cứu các anh. Các anh đừng lo lắng kiêng dè gì, hãy uống thuốc để tạm thời bảo toàn tính mạng đi", Lâm Chính thở dài nói.
Những lời nói của anh khiến bọn họ rất hoài nghi.
Bạch Họa Thủy và Tào Tùng Dương cũng ngây người.
Lâm Chính muốn làm gì vậy?
Dâng hẳn loại thuốc tốt như vậy mà không cần gì sao?
Đầu óc anh có vấn đề chắc?
Không ai biết Lâm Chính có ý đồ gì.
Đám người của Tử Vực cũng sinh lòng nghi ngờ, cảnh giác nhìn Lâm Chính chằm chằm.
"Nói vậy là cậu định thả chúng tôi đi?".
"Thả các anh thì chắc chắn là không được rồi, tôi cho người đóng giả Thiên Ma Đạo đuổi giết Phong Tiếu Thủy là muốn quay mũi giáo về phía Thiên Ma Đạo. Nếu thả các anh đi thì kế hoạch của tôi sẽ đổ bể, Giang Thành cũng không được yên bình, nên các anh cứ tạm thời ở chỗ tôi đi, chờ mâu thuẫn giữa tôi và Tử Vực được hóa giải, thì các anh hãy trở về".
"Việc này..."
Người kia nhíu mày.
"A!".
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Một người của Tử Vực bỗng rùng mình một cái, rồi ngã lăn ra đất, hai tay bóp chặt lấy cổ, dáng vẻ như không thể thở nổi, không ngừng lăn lộn, cực kỳ đau đớn.
"Hỏng rồi, thuốc độc trong người anh ta đã phát tác!".
"Đại ca, mau quyết định đi!".
Những người còn lại của Tử Vực biến sắc, đồng loạt quay sang nhìn người đàn ông dẫn đầu.
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, nghiến răng rồi dứt khoát chộp lấy bình sứ, vội vàng đổ đan dược ra nhét vào miệng người kia.
Lâm Chính thấy thế liền thầm thở phào, ánh mắt cũng lóe lên vẻ mong chờ.
Đã thành công rồi...