Những người này thuộc tiểu đội tinh nhuệ số 7 của Tử Vực, người cầm đầu tên là Kỷ Bằng.
Sau khi uống thuốc, Tào Tùng Dương đưa bọn họ đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.
Lâm Chính đứng lên định rời đi, nhưng bị Bạch Họa Thủy gọi giật lại.
"Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy? Bọn họ cứng đầu, không chịu khai thì cậu giết quách cho xong, tôi không nhớ cậu trở nên nhân từ nương tay như vậy từ lúc nào đấy, cần gì phải giữ lại hậu họa?", Bạch Họa Thủy đặt quyển sách xuống, không nhịn được hỏi.
"Chà, bà đang dạy tôi cách làm việc sao?", Lâm Chính dừng bước mỉm cười.
"Cậu chọc vào nhiều thế lực như vậy, bây giờ khác gì chơi với lửa không? Tôi bị cậu bắt giữ, nếu cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì tôi còn được yên thân sao? Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết! Cậu đừng có làm liên lụy đến tôi!", Bạch Họa Thủy hừ mũi nói.
"Yên tâm đi, sao tôi lại không biết đạo lý này chứ? Nhưng Tử Vực quá thần bí, hơn nữa cao thủ như mây, tôi muốn phái người đi dò la, nhưng đều bị đối phương phát giác. Bây giờ tôi không biết tý gì về Tử Vực, nếu không nghĩ cách moi được chút tin tức về nó, thì sau này đối phó kiểu gì? Thế nên tôi không thể giết mấy người này được!".
"Nhưng cậu đã thấy thái độ của bọn họ rồi đấy, vịt chết còn không cứng miệng bằng bọn họ, cậu moi tin từ miệng bọn họ kiểu gì?".
"Việc này bà không cần lo, bọn họ sẽ nhanh chóng nói cho tôi biết tất cả những gì mình biết".
Lâm Chính xua tay rồi rời khỏi tầng hầm.
Bạch Họa Thủy đanh mắt lại, vẻ mặt vẫn tỏ vẻ lo lắng.
"Hãy nhớ Trú Nhan Đan của tháng này đấy!".
Bà ta bỗng nghĩ ra gì đó, vội vàng kêu lên.
…
Đối với Lâm Chính, việc loại bỏ lòng trung thành của một người không hề khó.
Huống hồ những người này cũng không thật lòng trung thành với Tử Vực, sở dĩ bọn họ cắn nát thuốc độc là vì nghĩ rằng nếu không chết, thì sẽ bị hành hạ và sỉ nhục, không bằng chết quách cho xong.
Nếu là người thực sự trung thành với Tử Vực, thì nhất định sẽ lập tức tự vẫn, không còn mặt mũi gặp phụ lão của Tử Vực nữa.
Nếu bọn họ đã không trung thành tuyệt đối thì dễ giải quyết hơn nhiều.
Lâm Chính quyết định cho bọn họ thư thả hai ngày rồi sẽ thực hiện kế hoạch.
Trở về học viện Huyền Y Phái, anh lập tức chữa trị cho Thần Võ Tôn.
Thực ra vết thương của Thần Võ Tôn không hề nghiêm trọng, muốn trị tận gốc không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng để có thể giữ vị Phật này ở lại bảo vệ sự an toàn cho học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính không thể không giở chút thủ đoạn.
Phù!
Thần Võ Tôn mở mắt ra, bước xuống giường, vô cùng mừng rỡ nói: "Thần y Lâm, không ngờ vị thuốc này của cậu lại có công hiệu đặc biệt như vậy, tôi phát hiện ra những bệnh vặt trên người mình không những lần lượt biến mất, mà xương cốt cũng cứng rắn hơn nhiều, tu vi cũng có hiện tượng đột phá! Tốt lắm! Tốt lắm!".
"Chỉ cần Thần Võ Tôn đại nhân kiên trì phối hợp với tôi, tôi đảm bảo bà có thể rời khỏi học viện Huyền Y Phái trong trạng thái khỏe mạnh nhất", Lâm Chính cười đáp.
Thần Võ Tôn gật đầu, nở nụ cười bình thản.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng chữa bệnh.
"Mời vào", Lâm Chính lên tiếng.
Một thanh niên tiến vào phòng.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Đây chính là con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
"Thái Bình An, sao anh lại đến đây?", Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Thần y Lâm, tôi cảm giác sức khỏe của mình đã hồi phục rồi, nên muốn xin anh sắp xếp cho tôi một công việc, nếu không tôi rảnh rỗi cả ngày cũng chán", chàng trai có chút chán nản nói.
Lâm Chính gật đầu: "Vậy được, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho anh đến phòng thuốc giúp đỡ, tiện thể bảo người hướng dẫn anh. Anh rảnh rỗi thì hãy đọc nhiều sách, tranh thủ lấy chứng chỉ, đến lúc đó thì ở lại học viện làm việc".
"Được, cảm ơn anh, thần y Lâm", chàng trai gật đầu.
Thần Võ Tôn nhíu mày, nghi hoặc nhìn chàng trai, sau đó hỏi: "Thần y Lâm, cậu bé này tên là gì cơ?".
"Thái Bình An, sao vậy?".
"Mẹ của cậu... là Trấn Nguyệt Tiên Nhân đúng không?", Thần Võ Tôn nhận ra gì đó, nhìn chằm chằm chàng trai.
Chàng trai nghe thấy cái tên này thì bỗng dưng đau đầu, ôm đầu khuỵu xuống, khổ sở nói: "Tôi... tôi không biết... tôi không biết..."
Lâm Chính đanh mặt lại, bước mấy bước tới, rút châm ra đâm vào cổ Thái Bình An.
Lúc đó anh ta mới bình tĩnh lại, nhưng túa đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
"Thái Bình An, anh về nghỉ ngơi đi", Lâm Chính nói.
"Vâng, thần y Lâm", Thái Bình An có chút yếu ớt gật đầu, sau đó rời khỏi phòng chữa bệnh.
Chờ anh ta đi rồi, Lâm Chính mới ngoảnh sang nói: "Thần kinh của anh ta bị tổn thương, trí nhớ mất quá nửa, còn mẹ của anh ta thì đúng là Trấn Nguyệt Tiên Nhân".
"Quả nhiên... Nhưng... tôi nhớ con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân... chẳng phải đã chết rồi sao?", Thần Võ Tôn kinh ngạc hỏi.
"Được tôi cứu sống rồi", Lâm Chính thuận miệng đáp.