Đám người Kỷ Bằng sau khi dùng xong đan dược bèn ngồi xuống. Bọn họ không muốn chia phòng mà lựa chọn ở chung một chỗ để tránh việc Lâm Chính ra tay với từng người một. Nhưng rõ ràng đó là hành động dư thừa. Nếu như Lâm Chính thật sự muốn đối phó với họ thì họ đã chết từ lâu rồi.
“Đội trưởng, hiệu quả của Trường Sinh Đan quả thật phi phàm. Tôi có cảm giác toàn thân mình đạt trạng thái tốt cực kỳ mà trước đó chưa bao giờ có”, một người cảm thán.
“Tôi cũng thấy vậy, khí mạch trở nên mạnh mẽ, có vẻ như sắp đột phá cảnh giới rồi”.
“Trường Sinh Đan dù có ở Tử Vực thì cũng là loại đan dược tuyệt vời. Đan dược cỡ này chỉ có các vị quý nhân mới được dùng. Chúng ta làm gì đến lượt”.
“Đúng vậy...Thần y Lâm đúng là người hào phóng mà”.
Bọn họ lên tiếng. Kỷ Bằng chỉ hừ giọng: “Mọi người sao thế? Chút lòng tốt của người ta mà đã coi như đại ân đại đức thế à, quên luôn việc thần y Lâm giết người của gia tộc chúng ta sao? Mọi người là người của Tử Vực đấy, là đội quân tinh nhuệ của Tử Vực thì phải có cái uy của nó chứ! Rõ chưa!”
Đám đông không dám nói gì nữa.
“Đội trưởng, vậy giờ chúng ta phải làm sao?", có người thận trọng hỏi
“Làm sao à, đương nhiên phải nghĩ cách rời khỏi đây rồi. Lẽ nào mọi người định ở đây cả đời sao?”, Kỷ Bằng lạnh giọng: “Thần y Lâm cho người đóng giả làm ma nhân để dụ Thiên Ma Đạo và Tử Vực chém giết lẫn nhau. Hành động mượn dao giết người của anh ta phải báo cho nội tộc biết để nội tộc còn phòng bị. Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được. Phải nghĩ cách”.
“Được”.
“Nhưng ở đây được phòng vệ nghiêm ngặt quá, hơn nữa cửa lối ra cũng được làm bằng chất liệu đặc biệt, muốn thoát khỏi đây không dễ”.
“Nghĩ cách đi”.
Đám đông chau mày. Đúng lúc này có tiếng động cắt đứt mạch suy nghĩ của họ.
“Các người là ai? Làm gì vậy?”
“Hả, Mã Tổng? Mau thả Mã Tổng ra, nếu không tôi sẽ khiến các người chết không toàn thây đấy”.
“Không được làm loạn", tiếng hò hét vang lên. Đám người Kỷ Bằng bàng hoàng, đồng loạt tới nhìn ra ngoài cửa sổ. Bọn họ thấy một người của Tử Vực siết cổ Mã Hải. Xung quanh đều là cao thủ của Dương Hoa, nhưng do Mã Hải đã bị bắt làm con tin nên bọn họ không dám làm loạn.
“Là cậu Phong”.
“Tốt quá rồi. Cậu Phong tới cứu chúng ta rồi”.
“Tôi biết là cậu Phong sẽ không từ bỏ chúng ta mà”.
“Chúng ta được cứu rồi”.
Đám đông kích động, rưng rưng nước mắt.
Bùm...Cửa lớn bị đạp mạnh. Đám người Kỷ Bằng lập tức lao ra.
“Mọi người vẫn ổn chứ”, Phong Tiếu Thủy liếc mắt, lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi không sao”.
“Cậu Phong tới kịp thời quá”, Kỷ Bằng cảm động nói.
“Đúng vậy, tôi tới đúng lúc quá”, Phong Tiếu Thủy nhìn bọn họ bằng ánh mắt ý vị sau đó trầm giọng: “Rời khỏi đây, mau!”
Đám đông lập tức chạy ra ngoài. Phong Tiếu Thủy lôi Mã Hải rời khỏi trang viên, đưa theo đám người Kỷ Bằng rời khỏi Giang Thành.
Ra khỏi Giang Thành Phong Tiếu Thủy vứt Mã Hải xuống xe.
“Cậu Phong tại sao lại thả ông ta ra, không đưa ông ta về Tử Vực, chúng ta có thể mọi được nhiều thông tin từ ông ta mà”, Kỷ Bằng cảm thấy khó hiểu.
“Địa vị của Mã Hải ở Dương Hoa không hề thấp. Nếu như không thả ông ta ra thần y Lâm nhất định sẽ dồn toàn lực truy sát chúng ta. Như vậy chúng ta càng khó thoát khỏi Giang Thành. Thả ông ta ra, thần y Lâm sẽ không đuổi theo chúng ta nữa”, Phong Tiếu Thủy nói bằng vẻ vô cảm.
Kỷ Bằng gật đầu: “Cậu Phong anh minh”.
Phong Tiếu Thủy mỉm cười, không nói thêm gì. Đúng lúc này, chiếc xe đột nhiên rời khỏi đường quốc lộ, tiến vào một đoạn đường làng, cuối cùng dừng lại trước một khu nhà kho bỏ hoang.
Đám người Kỷ Bằng cảm thấy nghi ngờ: “Cậu Phong, chúng ta tới đây làm gì vậy? Không về Tử Vực sao?”
“Về chứ nhưng phải đợi chút. Hơn nữa, là chúng tôi về còn mấy người các người thì...không cần phải về đâu”, Phong Tiếu Thủy nhếch miệng cười
“Chúng tôi không về?”, Kỷ Bằng chắp tay: “Cậu Phong, lẽ nào nội tộc có nhiệm vụ gì đó yêu cầu chúng tôi phải hoàn thành sao?”
“Đúng vậy, đúng là các người có nhiệm vụ nhưng không phải là do nội tộc đưa ra mà là do tôi đưa ra”, Phong Tiếu Thủy cười nói.
“Cậu Phong có gì dặn dò xin cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ dồn toàn lực hoàn thành”.
“Nếu đã vậy thì tôi cũng không khách khí nữa, tôi hi vọng mọi người có thể đưa đầu của mọi người cho tôi, như vậy tôi cũng dễ giải thích với nội tộc”, Phong Tiếu Thủy nheo mắt. Anh ta phóng ra sát khí hừng hực.
“Cái gì?”, đám người Kỷ Bằng bàng hoàng.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng thì tất cả đã mềm nhũn người, ngã ra đất. Đó là Phục Sinh Quái Thủ. Trên tay ông ta là một bọc thuốc.
“Sao? Uy lực của Nhuyễn Cân Tán cũng không tệ đúng không?”, Phục Sinh Quái Thủ mỉm cười.
“Cậu Phong, Phục Sinh Quái Thủ, các người...định làm gì vậy? Tại sao lại hạ độc chúng tôi?”, Kỷ Bằng trố tròn mắt, sợ hãi hỏi.
“Làm gì à? Chúng tôi nhận được tin, nghe là các người đã đầu hàng thần y Lâm rồi, vì vậy nội tộc cử chúng tôi tới xử lý các người để tránh bại lộ ra cơ mật của nội tộc”.
“Oan uổng cho chúng tôi, cậu Phong, chúng tôi không hề đầu hàng thần y Lâm”, Kỷ Bằng hét lên.
“Vậy tại sao các người vẫn còn sống sờ sờ thế?”, Phong Tiếu Thủy gầm lên.
Đám người kia á khẩu.