“Cậu Phong, nghe chúng tôi giải thích”, Kỷ Bằng rưng rưng nước mắt, nhìn Phong Tiếu Thủy và khấu đầu: “Chúng tôi sớm đã cắn thuốc độc rồi, định tự sát nhưng thần y Lâm khuyên can, còn cho cả thuốc giải độc, chúng tôi cũng định nhân cơ hội giữ lại cái mạng hèn của mình để có thể về báo tin cho Tử Vực. Chúng tôi tuyệt đối không đầu hàng....”
Kỷ Bằng vội vàng giãi bày: “Từ đầu tới cuối chúng tôi không hề có ý định phản bội Tử Vực".
“Mong cậu Phong minh xét”.
Đám đông khóc lóc khấu đầu. Phong Tiếu Thủy im lặng nhìn bọn họ. Mặt anh ta lạnh tanh. Anh ta không hề dao động: “Hóa ra sự việc như vậy à...nhưng...có liên quan gì tới tôi chứ?”,Phong Tiếu Thủy nói.
Kỷ Bằng giật mình: “Cậu Phong...”
“Nội tộc đã quyết định trừ khử các người rồi. Mục đích tôi tới đây cũng là để mang đầu của các người về, chắc các người không từ chối chứ?”, Phong Tiếu Thủy thản nhiên nói.
“Cái gì?”, đám đông trố tròn mắt.
“Cậu Phong, chúng tôi luôn một lòng trung thành với Tử Vực mà”.
“Trung thành? Tôi thật sự không nhận ra sự trung thành của các người đấy. Nếu trung thành thì sao các người lại quỳ ở đây? Chứ không phải là chết từ lâu rồi? Các người bịa ra một câu chuyện mà nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?”, Phong Tiếu Thủy hừ giọng.
“Cậu Phong”, Kỷ Bằng há hốc miệng, không biết phải phản bác thế nào. Giờ Tử Vực đã coi họ là phản đồ thì dù có nói thế nào chắc cũng vô ích.
Lúc này Tiếu Phong Thủy vứt con dao xuống đất, cười lạnh lùng: “Nếu các người thật sự trung thành thì được, tôi cho các người một cơ hội, các người tự chặt đầu mình để tôi mang về cho nội tộc”.
Cảnh tượng đó khiến đám đông ớn lạnh. Bọn họ thật sự không ngờ tình huống đợi họ lại như thế này. Kỷ Bằng sững sờ nhìn con dao dưới đất mà đầu óc trống rỗng. Những người bên cách thì khóc lóc.
“Cậu Phong, nếu chúng tôi không hộ tống cậu rời đi sao bị thần y Lâm bắt? Sao cậu lại đối xử với chúng tôi như vậy?”
“Lẽ nào không thể cho chúng tôi một cơ hội sao? Để chúng tôi có thể về giải thích với nguyên trưởng?”
“Lẽ nào chúng tôi phải chết?”
Đám đông cảm thấy vô cùng đau khổ. Phong Tiếu Thủy lạnh lùng hừ giọng: “Giải thich sao? Không cần đâu! Tôi và Quái Thủ vốn đã có tội, giờ các người chạy đi giải thích thì khác gì chứng minh chúng tôi là những kẻ tắc trách? Tôi thấy xách đầu các người về thì thực tế hơn đấy. Các người chết thì chết thôi, có gì phải bận tâm. Tử Vực thiếu các người thì gặp vấn đề chắc”.
Câu nói thật sự đã chọc giận đám người Kỷ Bằng. Kỷ Bằng ngẩng đầu, bặm môi trừng mắt với anh ta: “Cậu Phong, cậu suy nghĩ như vậy sao?”
“Chứ sao? Các người vốn là một lũ chó què quặt của Tử Vực, cần thì gọi không cần thì bỏ, các người tưởng mình là ai?”, Phong Tiếu Thủy cười khinh miệt.
“Khốn nạn”, Kỷ Bằng tức giận, chộp lấy con dao đâm về phía Phong Tiếu Thủy. Thế nhưng bọn họ đã hít phải Nhuyễn Cân Tán nên làm gì còn sức? Thế nên Kỷ Bằng đâm hụt.
“Hừ, còn nói không phải là phản đồ, dám ra tay với cả tôi? Lần này thì chứng cứ rõ rành rành rồi nhé”, Phong Tiếu Thủy lạnh lùng cười. Anh ta cũng chẳng thèm khách khí, chỉ đoạt lấy con dao và đâm thẳng vào ngực Kỷ Bằng.
Phụt... Âm thanh nặng nề vang lên.
Ngực Kỷ Bằng nhuốm đỏ máu. Kỷ Bằng run bắn người, trố tròn mắt nhìn Tiếu Phong Thủy, cơ thể dần đổ xuống.