Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa xuất phát luôn trong ngày. Lâm Chính không hề lo lắng về việc họ đi không về.
Bởi vì ở trong học viện thì họ đã học hỏi được rất nhiều thứ, cộng thêm việc cơ thể có độc tố thì sao dám một đi không trở lại chứ?
Chỉ có điều chỉ có hoa Băng Hỏa thôi thì vẫn chưa đủ. Lâm Chính tìm ra được một cuốn sách làm từ da thú trong số sách của mình.
Cuốn sách được làm từ da hổ, trên bề mặt được quết một lớp đầu, nên để hàng nghìn năm cũng không bị hỏng.
Đã không còn ai biết chủ nhân của cuốn sách này là ai nữa rồi. Nhưng từ bút tích và nội dung thì Lâm Chính có thể đoán ra có lẽ nó có từ thời Cổ Tần.
Trong này có ghi chép phương pháp luyện chế hai loại đan dược. Trong đó có một loại chỉ có một nửa phần luyện chế, nửa còn lại chữ bị mờ một cách không rõ nguyên nhân nên không thể đọc được.
Loại đan dược còn lại thì chính là loại thuốc mà Lâm Chính muốn luyện thần đan vô song – Đại Vô Phi Thăng Đan. Đương nhiên, không phải dùng xong loại thuốc này có thể bay mà là hiệu quả của nó tăng lên gấp bội. Thực lực cũng được tăng lên giống như thần tiên vậy.
Lâm Chính chưa từng luyện chế loại đan dược nào như thế, bởi vì nguyên liệu quá khó tìm. Hoa Băng Hỏa chỉ là một trong số những loại cần tìm, những loại khác cũng khó mà tìm được. Vì vậy anh phải gọi điện cho Dịch Tiên Thiên nhờ ông ta tận dụng lực lượng của Thương Minh tìm kiếm giúp.
Thương Minh lệ thuộc vào đại hội, biện pháp đương nhiên là nhiều hơn Lâm Chính. Dịch Tiên Thiên lập tức gửi tin tới nói là loại thuốc mà anh cần đã tìm ra xấu vết nhưng cần thời gian đi lấy.
Và khi đó ông ta cũng chỉ nói có vỏn vẹn bốn từ - Thiên Tính Thế Gia.
Lâm Chính chau mày, anh lập tức gọi điện cho Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa - vừa mới rời khỏi Giang Thành. Anh quyết định tới Thiên Tính Thế Gia một chuyến.
“Lúc này...Thiên Tính Thế Gia rất ít khi cho người ngoài vào. Thế nhưng nếu thần y Lâm yêu cầu thì chắc không thành vấn đề...Chủ tịch Lâm, anh tới sân bay Thu Thị đi, chúng tôi đang chuẩn bị chuyển máy bay tới Thiên Tính Thế Gia, chúng tôi ở đây đợi anh”, Bạch Nan Ly suy nghĩ rồi nói
“Được. Tôi sẽ tới ngay”, Lâm Chính lập tức tắt mắt, sắp xếp chuyên cơ xuất phát.
Tại sân bay Thu Thị, Thẩm Niên Hoa bỗng chau mày “Bạch Nan Ly, điều này có thể...là cơ hội với chúng ta không?”.
“Chúng ta nên làm gì?”, Bạch Nan Ly ý thức được suy nghĩ của Thẩm Niên Hoa nên hỏi.
“Thiên Tính Thế Gia là địa bàn của chúng ta. Nếu như chúng ta hạ gục thần y Lâm ở đó thì có thể ép anh ta giải độc. Như vậy chúng ta được tự do rồi”, Thẩm Niên Hoa nói.
Bạch Nan Ly trầm mặc. Một lúc sau Bạch Nan Ly mới lên tiếng: “Nhưng chẳng lẽ chúng ta lại quay về với cuộc sống trước đây?”
Thẩm Niên Hoa giật mình, nói không nên lời.
“Chúng ta giống nhau, đều là những người kém nhất ở Thiên Tính Thế Gia. Chúng ta dù có khổ luyện thì cũng vẫn thuộc tầng lớp thấp nhất, lại không được cung cấp điều kiện để tu luyện, dù có cố gắng 10 năm thì cũng không bằng những người có thiên tài dị bẩm chỉ luyện tập có nửa năm. Nếu không có cơ hội thì cả đời này chúng ta cũng vẫn chỉ đứng ở vị trí đó thôi. Hãy tạo dựng lại vận mệnh của chính mình đi...đây không phải là điều mà chúng ta mong muốn sao?"
Có đan dược của thần y Lâm, thực lực của chúng ta tiến bộ một cách khủng khiếp. Tu vi cũng tăng cao. Với tốc độ này thì chúng ta có đủ khả năng đuổi kịp các anh kiệt thế gia chỉ trong vòng vài năm thôi. Đây là cơ hội mà lẽ nào chúng ta lại buông bỏ?”
Dứt lời Thẩm Niên Hoa cúi đầu và bặm môi: “Đã rõ”.
“Không biết thần y Lâm có thể giúp chúng ta gia tăng sức mạnh tới mức nào?”, Bạch Nan Ly hít một hơi thật sâu.
Hai tiếng sau, Lâm Chính đã đáp xuống sân bay Thu Thị. Ba người lại lên máy bay tới Thiên Tính Thế Gia.