TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2986 “ĐÚNG LÀ LŨ CHÓ MÁ”

Thiên Tính Thế Gia hay còn gọi là Thiên Tính Gia là thế tộc do rất nhiều nhóm người có họ khác nhau tạo thành. Dù vậy thì họ vẫn vô cùng đoàn kết.

Thiên Tính Ga có một chế độ giai cấp vô cùng nghiêm ngặt. Các thị tộc mà có thực lực kém thì địa vị sẽ thấp. Những thị tộc có thiên tài thì đương nhiên sẽ có địa vị rất cao trong Thiên Tính Gia.

Giống như Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly dù ở bên ngoài có chút danh tiếng và được rất nhiều người tôn trọng vì có cái mác Thiên Tính Gia chống đỡ nhưng khi về lại gia tộc thì hai người bọn họ chỉ là những người thuộc tầng lớp thấp nhất.

Tới trước cổng một thôn nhỏ, ba người xuống xe. Lâm Chính nhìn về phía tảng đá trước cổng thôn: “Thôn Vô Danh sao?”, anh lầm bầm.

“Đây là lối vào Thiên Tính Gia. Bên trong có một hộ gia đình với thực lực thấp nhất của Thiên Tính Gia. Bọn họ phụ trách canh chừng ở đây”, Bạch Nan Ly giới thiệu.

“Từ đây vào trong phải đi bộ. Ngoài những nhân vật đặc biệt ra thì những người khác đều không được phép đi xe”.

Lâm Chính gật đầu, cùng hai người bọn họ đi vào trong. Lúc này, một nhóm người là người kiểm tra bước tới.

Trong đó có một người nhận ra Bạch Nan ly và Thẩm Niên Hoa bèn bật cười.

“Ấy, đây chẳng phải là Bạch công tử sao? Mọi người mất tích lâu như vậy sao đột nhiên lại quay về thế? Còn dẫn theo cả người lạ nữa? Bạch Nan Ly không phải là cậu không biết quy tắc của gia tộc mà, mọi người không được dẫn người bên ngoài vào đâu”, người đi đầu nheo mắt, giọng điệu có phần kỳ lạ

Sắc mặt của Bạch Nan Ly trông vô cùng mất tự nhiên: “Đội trưởng Đồng, đây là thần y Lâm tới từ Giang Thành. Tôi muốn anh ấy kiểm tra sức khỏe cho bà nội, sẽ không ở lâu đâu, phiền mọi người một chút”.

“Cái gì mà thần y Lâm ở Giang Thành? Phiền thì cũng được, bảo Niên Hoa tối nay uống rượu với tôi, thế nào?”, đội trưởng Đồng cười ha ha. Dứt lời, những người phía sau anh ta cũng bật cười.

“Anh...”, Bạch Nan Ly tứ giận định phát tiết nhưng bị Thẩm Niên Hoa giữ lại. Cô ta ra hiệu rồi nói: “Anh Đồng, nếu như tôi uống rượu với anh thì lát sẽ đi gặp anh, giờ tình hình của bà nội không được lạc quan cho lắm, anh có thể để chúng tôi vào trước được không?”

“Niên Hoa dứt khoát quá, được, mọi người vào đi. Lát nữa tới Ngũ Trại, tôi đợi cô ở đó nhé”, đội trưởng Đồng cười nói, sau đó phất tay, đoàn người rời đi.

“Đúng là lũ chó má”, Bạch Nan Ly nhìn chăm chăm đối phương: “Niên Hoa, kệ họ, chúng ta hoàn thành xong việc rồi đi”.

“Không vội, thực lực của chúng ta đã đột phá rồi, tên họ Đồng đó không làm gì được đâu. Lát cứ tới chỗ hắn là được. Nếu chỉ uống rượu thì không sao, còn bọn chúng dám ra tay thì mình cũng xử chúng luôn để chúng biết thế nào là lễ hội”, Thẩm Niên Hoa hừ giọng.

“Cũng được”, Bạch Nan Ly gật đầu, tỏ vẻ ái ngại: “Thần y Lâm ngại quá, để anh phải chê cười rồi”.

“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu.

Hai người tiếp tục đi tầm 15 phút thì dừng lại. Khu vực này là Bạch Gia Trại của Thiên Tính Gia. Bạch Gia Trại cũng là Cửu Trại, ở đây có tộc người mang họ Bạch sinh sống và Bạch Nan Ly chính là người của Bạch Gia Trại.

“Người thường không thể nào vào được vườn thuốc của Thiên Tính Gia. Vì vậy thần y Lâm muốn vào thì phải cần nhờ bà tôi ra mặt”, Bạch Nan Ly giải thích rồi đưa Lâm Chính tới bái kiến trại chủ tiền nhiệm của Bạch Gia Trại, đó chính là Bạch Hạt Tử.

Bà cụ năm nay đã 110 tuổi, cơ thể bé nhỏ, tóc bạc trắng, da nhăn nheo. Lúc này bà cụ đang nằm ở một cái ghế dài với vẻ yếu ớt.

"Bà ơi”, Bạch Nan Ly và Thẩm Thiên Hoa bước vào, đồng loạt hô vang. Bà cụ đang nghỉ ngơi, nghe thấy vậy bèn khẽ mở mắt.

“Ly Nan? Niên Hoa? Hai đứa về rồi à. Nội tộc đã cử người đi tìm hai đứa đấy. Hai đứa đi đầu mà giờ mới về?”, bà cụ nói giọng yếu ớt.

“Bọn cháu tới Giang Thành mời một người có y thuật vô cùng lợi hại tới xem bệnh cho bà đây”, Bạch Nan Ly mỉm cười.

“Xem bệnh sao? Thằng bé ngốc này, bà từng này tuổi rồi, tới lúc đi rồi chứ có bệnh gì? Thời gian còn lại là mệnh. Cháu có mời thần y thì cũng không chữa khỏi được bệnh của bà đâu”, bà cụ mỉm cười. Mặc dù đôi mắt bà cụ đã đục ngầu nhưng đầu óc vẫn vô cùng tinh tường: “Thằng bé này, nếu cháu có gì muốn nhờ bà giúp thì cứ nói. Chẳng lẽ bà lại không giúp cháu?”

Bạch Nan Ly rưng rưng nước mắt, quỳ gối xuống trước mặt bà cụ: “Bà...”

Đọc truyện chữ Full