Đợi năm mươi gậy qua đi, trại chủ Cửu Trại đã trầy da tróc vẩy, ngất đi.
“Cậu Lâm, xử lý như vậy cậu có hài lòng không?”, ông cụ nhìn Lâm Chính, lên tiếng hỏi.
Trước mặt mọi người bãi nhiệm tộc trưởng, phạt gậy trại chủ, ngay cả thiên tài trong tộc cũng bị trừng phạt.
Đổi lại là người khác chắc chắn sẽ bỏ qua, nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Chỉ như vậy? Cứ như trò trẻ con”.
“Cậu nói gì?”.
“Vậy mà còn chưa đủ? Đừng có được nước lấn tới!”.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”.
Người của Thiên Tính Gia tức giận quát lên, nghiến răng nghiến lợi.
Ông cụ cũng cảm thấy bất ngờ, nghi hoặc hỏi: “Cậu Lâm, làm vậy cũng không được? Chẳng lẽ cậu muốn tôi giết vài người trong tộc mới có thể bỏ qua?”.
“Có gì không thể? Thiên Tính Gia các người định giết tôi, kết quả lúc tôi định đại khai sát giới thì ông lại đứng ra ngăn cản! Thế nào? Chỉ có các người được giết tôi, không cho tôi giết các người sao?”, Lâm Chính tức giận nói.
“Chuyện đó…”.
“Còn nữa, ông cụ, ông đã biết mọi chuyện ở đây, vì sao không ra mặt trước khi chuyện này xảy ra, cứ phải đến khi sự việc không thể vãn hồi mới đứng ra? Nói cho cùng, ông cũng chỉ thiên vị người mình thôi. Nếu tôi không phải đối thủ của Thiên Tính Gia, chỉ sợ tôi có bị giết chết, ông cũng sẽ không ra mặt đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Khuôn mặt ông cụ cứng đờ, chốc lát sau lại thở dài một tiếng: “Cậu Lâm quả nhiên nhìn thấu mọi thứ, quan sát tường tận, tôi khâm phục… Nói đến cũng hổ thẹn, những gì cậu Lâm nói đều là sự thật, chuyện này là tôi không hiểu lòng người, hổ thẹn, hổ thẹn…”.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn ông ta, không đáp lời.
Ông cụ nói thẳng: “Cậu Lâm, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không có gì để nói. Tôi chỉ nói hai câu, mong thần y Lâm cân nhắc”.
“Ông nói đi”.
“Câu thứ nhất, nếu thần y Lâm khó mà bớt giận, cố chấp muốn giết người thì người đang ở đây, cậu cứ việc ra tay, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, cũng sẽ không cho người của Thiên Tính Gia đánh lại!”.
“Ông tổ…”.
Mọi người sốt ruột.
Ông cụ giơ tay lên: “Các người không cần phải nhiều lời, tôi nói rồi, hôm nay coi như là bài học cho các người. Dùng máu để dạy, các người sẽ nhớ sâu sắc hơn!”.
Các cao thủ ở Thiên Tính Gia không cam tâm, siết chặt nắm đấm.
“Câu thứ hai là hi vọng thần y Lâm có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho những người trong tộc tôi, nếu thần y Lâm bằng lòng dừng trận chiến này và giải quyết chuyện này bằng cách hòa bình, tôi sẵn sàng đại diện cho Thiên Tính Gia dâng tặng bất cứ thứ gì mà thần y Lâm cần, không biết ý thần y Lâm thế nào?”.
Nghe ông ta nói vậy, Lâm Chính lập tức dao động.
Anh trầm ngâm trong chốc lát, thản nhiên nói: “Ông cũng mạnh miệng thật, bất cứ thứ gì mà tôi cần? Hừ, vậy tôi muốn vườn thuốc của các người, ông cũng bằng lòng cho tôi?”.
“Cho cậu!”.
Ông cụ đáp gần như không chút do dự.
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó mừng thầm trong lòng.
Tất cả người của Thiên Tính Gia há hốc miệng…
“Ông tổ, vườn thuốc là căn cơ của Thiên Tính Gia… sao… sao có thể nhường cho người này? Xin ông tổ hãy cân nhắc lại!”, một trại chủ quỳ xuống, hai mắt ngân ngấn nước, sốt ruột hét lên.
“Đúng vậy, ông tổ, Thiên Tính Gia chúng ta không còn vườn thuốc, việc tu luyện của người trong tộc phải làm sao? Sức khỏe của người trong tộc phải làm sao? Mong ông tổ cân nhắc!”, lại một nguyên lão lên tiếng.
“Xin ông tổ cân nhắc!”.
Tất cả người của Thiên Tính Gia quỳ xuống, đồng loạt dập đầu.
“Các người không muốn nhường vườn thuốc ra? Vậy thì hãy giao kẻ gây họa này cho thần y Lâm xử lý!”, ông cụ lạnh lùng nói.
“Ông tổ, chúng ta chưa chắc đã không đấu lại được hắn! Cần gì phải sợ?”, có người không cam tâm nói.
“Đấu lại thì đã sao? Các người nghĩ rằng đấu lại thì không có người đổ máu, không có người hi sinh? Các người còn định hành động theo cảm tính như thế này, vẫn còn lỗ mãng ngu dốt như vậy? Nếu vậy thì tôi cho các người biết, ngày diệt vong của Thiên Tính Gia không xa đâu!”, ông cụ tức giận quát lên.
Mọi người há hốc miệng, không biết trả lời thế nào.
Ông cụ quay sang nói: “Cậu Lâm, vườn thuốc thuộc về cậu, từ hôm nay trở đi, mọi dược liệu của vườn thuốc này sẽ do cậu định đoạt!”.