TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3004 “XEM RA KHÔNG GIỮ ĐƯỢC CÁC NGƯỜI RỒI”.

Sự cố chấp của ông cụ khiến tất cả người của Thiên Tính Gia đều không thể lý giải.

Ngay cả người của Cửu Trại cũng cảm thấy hơi quá.

Nhưng ông cụ có địa vị phi phàm ở Thiên Tính Gia, chỉ một câu nói là có thể bãi nhiệm tộc trưởng, ai dám không phục?

“Ông đã có thành ý, nếu tôi không nể mặt thì thật chẳng ra gì, chuyện này… dừng ở đây!”, Lâm Chính nói.

“Vườn thuốc ba tháng có thể hái một lần, thần y Lâm có thể tùy ý đến vườn thuốc kiểm kê. Cậu là người hiểu biết về thuốc, biết loại thuốc nào lúc nào có thể hái. Đợi hái xong, tôi sẽ cho người chuyển thuốc đến Giang Thành, để thần y Lâm đích thân kiểm tra. Nhưng tôi hi vọng thần y Lâm nhận được thuốc rồi mỗi tháng có thể tặng một ít thuốc thường ngày cần thiết cho Thiên Tính Gia chúng tôi, để đảm bảo sức khỏe cho Thiên Tính Gia chúng tôi, không biết có được không?”, ông cụ khom lưng nói.

Thái độ vẫn chân thành.

Lâm Chính hiểu rõ mục đích của ông cụ.

Anh im lặng trong chốc lát, khẽ gật đầu: “Được!”.

Ông cụ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Xảy ra chuyện này ai cũng không muốn, chuyện đã được giải quyết trong hòa bình. Bây giờ nên nhanh chóng xử lý cho người bị thương”, ông cụ nói.

Lâm Chính lấy một túi thuốc bột trong túi ra đưa cho ông cụ.

“Nấu Kim Ngân Hoa, Nam Vĩ Thảo, rải thuốc này vào nấu nửa tiếng, sau đó mỗi người dùng một ít có thể hỗ trợ chữa trị vết thương ngoài da của bọn họ. Người bị thương nặng thì phải xử lý nội thương trước, sau đó dùng thuốc này, chắc chắn có thể khỏi bệnh”, Lâm Chính nói.

“Được, được, cảm ơn thần y Lâm. Người đâu, mau đi nấu thuốc!”, ông cụ lộ vẻ vui mừng, lập tức quay đầu nói.

Một người của Thiên Tính Gia lập tức chạy tới, cung kính nhận lấy thuốc, sau đó quay người rời đi.

“Người của Cửu Trại nên xử lý thế nào?”, Lâm Chính liếc sang những người của Cửu Trại thương tích đầy mình, lên tiếng hỏi.

Người của Cửu Trại đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều không biết nên làm gì.

“Chuyện đã đến nước này, e là Cửu Trại sẽ khó đứng vững ở Thiên Tính Gia”.

Bà cụ Bạch tiến tới nhìn ông cụ, khom lưng: “Ông tổ, tôi đã quyết định Cửu Trại sẽ dời trại, rời khỏi Thiên Tính Gia”.

Nghe thấy lời này, tất cả đều ồ lên.

Mặc dù bà cụ Bạch vẫn bề ngoài tuổi già sức yếu, nhưng thực ra bà ấy còn nhỏ hơn ông cụ năm mươi mấy tuổi.

Mọi người nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên.

“Tôi đã ra mặt, chuyện cũng đã giải quyết, Cửu Trại hoàn toàn có thể tiếp tục ở lại Thiên Tính Gia, sao lại rời đi?”, ông cụ nhíu mày, lên tiếng hỏi.

“Nhưng người khác không phục”, bà cụ Bạch cười khổ.

Ánh mắt ông cụ dao động, không lên tiếng.

Đúng vậy, người khác không phục.

Cách giải quyết của ông ta là phủ quyết tất cả miễn cưỡng mà làm, thực ra rất nhiều người của Thiên Tính Gia không hài lòng với kết quả này.

“Vậy con định làm thế nào?”, ông cụ hỏi.

Bà cụ Bạch quay sang nhìn Lâm Chính: “Không biết thần y Lâm có đồng ý thu nhận Cửu Trại chúng tôi hay không? Dược liệu vận chuyển từ vườn thuốc Thiên Tính Gia đến, Cửu Trại có thể giúp cậu nhận và kiểm tra. Tuy rằng Cửu Trại chúng tôi không phụ trách việc nuôi trồng vườn thuốc, nhưng cũng có hiểu biết về dược liệu trong vườn thuốc, chúng tôi có thể bảo đảm dược liệu không có gì phải lo”.

“Nếu Cửu Trại sẵn lòng, tôi có thể cung cấp chỗ ở cho người của Cửu Trại, bảo đảm mọi người không phải lo lắng về cái ăn cái mặc”, Lâm Chính cười đáp, trong lòng lại cực kỳ vui mừng.

Người của Cửu Trại là một lực chiến không tồi, huống hồ có bọn họ thì chuyện vườn thuốc chắc chắn không có vấn đề gì.

Nếu có thể hoàn toàn nắm giữ vườn thuốc, nhờ vào dược liệu kỳ lạ mà quý hiếm trong vườn thuốc, Lâm Chính đã có thể luyện chế Đại Vô Phi Thăng Đan, thậm chí còn có thể dùng vài vị thuốc hiếm có nâng cao dược hiệu của nó.

Nếu vậy thì khi đối phó với Tử Vực và Thiên Ma Đạo sẽ có nhiều phần thắng hơn.

Được sự cho phép của Lâm Chính, bà cụ Bạch lập tức cúi người lần nữa.

“Xem ra không giữ được các người rồi”.

Ông cụ thở dài, lắc đầu nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho phép Cửu Trại dọn đi, nhưng chi phí mọi người dọn tới Giang Thành cũng không nên để thần y Lâm chịu hết. Thiên Tính Gia chúng ta không thiếu tiền, lát nữa hãy nói trại chủ Tứ Trại phân phát tiền cho mọi người, nhổ trại dọn đi đi”.

“Cảm ơn ông tổ!”, bà cụ Bạch lại cúi người.

“Nghe đây, mọi người dời Cửu Trại đi chứ không phải thoát ly Thiên Tính Gia. Nếu mọi người muốn quay về thì có thể về bất cứ lúc nào, cánh cửa của Thiên Tính Gia sẽ luôn mở rộng cho các cô cậu”, ông cụ lại bổ sung.

Nghe vậy, người của Cửu Trại đều ngẩng đầu lên, vừa rồi còn có chút quyến luyến và buồn bã nay lập tức tiêu tan.

“Cảm ơn ông tổ!”.

Người của Cửu Trại kích động hô lên.

“Quyết định như vậy, mọi người ở đây chuẩn bị đi, khi nào thu dọn xong hãy đến Giang Thành tìm Mã Hải của công ty Dương Hoa, ông ấy sẽ thu xếp cho mọi người”.

Lâm Chính nói, sau đó quay sang Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa: “Chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi trước, về Giang Thành thôi”.

“Vâng, thần y Lâm!”.

Hai người chắp tay, cung kính đáp.

Lúc này, hai người họ khâm phục thần y Lâm ở Giang Thành này từ tận đáy lòng.

Đọc truyện chữ Full