Sau khi Lâm Chính đưa Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đi, Cửu Trại liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Ông lão giải tán hết các tộc nhân đang có mặt.
Nhưng mấy trại chủ và nguyên lão vẫn không cam lòng chịu đi.
"Ông tổ, tại sao ông lại thỏa hiệp với thần y Lâm?", trại chủ Nhị Trại kiềm chế lửa giận, cắn răng hỏi.
Công Thâu Kỳ Lân là người của Nhị Trại, cũng là niềm kiêu ngạo của Nhị Trại, nhưng bây giờ đã bị thần y Lâm đánh cho hôn mê bất tỉnh, vô cùng thê thảm, chưa kể tộc trưởng bị thương nặng, sao bọn họ có thể nuốt trôi cục tức này? Bây giờ bọn họ chỉ muốn phanh thây Lâm Chính ra làm mấy mảnh.
"Tầm nhìn hạn hẹp, ngu ngốc!", ông lão trừng mắt nhìn mấy người bọn họ: "Tôi đã chứng kiến các cậu từ bé đến lớn, tại sao đứa nào cũng ngu ngốc như vậy chứ?".
Ai nấy sửng sốt.
"Chúng tôi không hiểu ý của ông tổ, xin ông tổ hãy chỉ dạy", trại chủ Đại Trại ôm quyền, dè dặt hỏi.
"Các cậu thấy thực lực của thần y Lâm thế nào?", ông lão lạnh lùng hừ mũi hỏi.
"Đương nhiên là phi phàm trác tuyệt rồi", có người đáp.
"Có thể đánh bại cả tộc trưởng thì thực lực của người này chúng tôi không thể bì được", trại chủ Đại Trại trầm tư một lát rồi đáp.
"Đúng vậy, nhưng các cậu không thấy cậu ta mới bao nhiêu tuổi sao?", ông lão lập tức nói.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, miệng há ra, hoàn toàn á khẩu.
Đúng vậy, thần y Lâm mới bao nhiêu tuổi chứ?
Mọi người chỉ để ý đến thân phận của anh, để ý đến y thuật đáng kinh ngạc của anh, mà hoàn toàn quên mất tuổi tác của anh hiện giờ.
"Tôi thấy cậu ta còn trẻ hơn Kỳ Lân, còn nhỏ tuổi mà đã có thủ đoạn như vậy, lập nên cả cơ nghiệp như Giang Thành. Các cậu nghĩ xem người này có thể đắc tội được sao? Đây là yêu nghiệt cái thế!".
Mọi người rùng mình.
"Nhưng ông tổ... Ông tổ muốn giết cậu ta thì chắc chắn không khó, chúng tôi cũng sẽ ra tay! Cậu ta chỉ có một mình, sợ gì không giết được?", trại chủ Nhị Trại há miệng nói.
"Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!".
Ông lão tức giận đánh vào đầu trại chủ Nhị Trại ba cái rất mạnh.
Vẻ mặt trại chủ Nhị Trại đầy ấm ức, nhưng không dám phản bác, liền cúi đầu xuống.
"Cậu tưởng thần y Lâm kia là đồ ngốc sao? Nếu chúng ta có thể giết được thần y Lâm thì cậu ta còn ở lại đây sao? Cậu ta sẽ chạy từ lâu rồi! Sở dĩ cậu ta dám ở lại đây ra mặt vì Nan Ly và Niên Hoa là do cậu ta không hề sợ chúng ta. Tôi nói thật cho các cậu biết, nếu thực sự đánh nhau, không cần các cậu ra tay tôi cũng giết được thần y Lâm! Nhưng điều kiện là thần y Lâm không thể thoát được! Nếu cậu ta muốn rời khỏi đây, cho dù thế gia Thiên Tính chúng ta đồng thời ra tay thì cũng không thể giữ được cậu ta, hiểu không?", ông lão gầm lên.
Mọi người đều run rẩy, không dám ho he gì.
"Thiên tài yêu nghiệt như vậy, nếu không giết được cậu ta, cho cậu ta thêm mấy năm, đến lúc thế gia Thiên Tính không ai địch nổi thì chúng ta lấy gì để chống lại? Nếu cậu ta dẫn người ở Giang Thành đánh tới, thì lúc đó sẽ là ngày tàn của Thiên Tính Gia, hiểu không? Lũ ngu xuẩn này!", ông lão mắng.
Mọi người đều cúi đầu xuống.
"Ông tổ, chúng tôi biết sai rồi ạ".
"Hừ", ông lão lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Ngược lại, kết giao với thần y Lâm đối với thế gia Thiên Tính chỉ có lợi mà không có hại. Các tộc y của thế gia Thiên Tính không thể bì với y thuật của thần y Lâm, nếu có thuốc của cậu ta giúp sức, thì các tộc nhân của thế gia Thiên Tính sẽ được hưởng phúc. Hơn nữa, tôi thấy giới võ đạo Long Quốc mấy năm nay không được yên bình, ngay cả các Cao Võ cũng ra mặt. Nếu không lôi kéo sự trợ giúp từ bên ngoài, thì phải ứng phó với kẻ địch kiểu gì?".
"Cao Võ?".
Những người xung quanh đều giật nảy mình.
"Tôi cũng nằm trong cảnh giới Cao Võ, sở dĩ bao năm nay ẩn náu không ra mặt chính là vì không muốn thu hút sự chú ý của những Cao Võ kia, nếu không sẽ mang lại tai họa cho gia tộc... Bây giờ thế gia Thiên Tính do các cậu đứng đầu, các cậu dẫn dắt gia tộc thì không được có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, không được để lợi ích hoặc thù hằn che mờ mắt. Hãy nhớ, không mong gia tộc phồn vinh thịnh vượng, chỉ mong gia tộc có thể tồn tại lâu dài, rõ chưa?".
"Chúng tôi xin khắc ghi ạ!".
Mọi người vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu kêu lên.
"Tất cả đứng lên đi... Có lẽ trong một ngày không xa, thế gia Thiên Tính chúng ta còn phải đi cầu xin sự giúp đỡ của thần y Lâm, tôi chỉ mong... ngày đó đừng đến!".
Ông lão nhìn về phía chân trời, ánh mắt đầy lo âu.