Châm bạc của Lâm Chính đều mang sức mạnh vô cùng tinh thuần nhưng vẫn không thể nào ghim được vào người của đối phương.
Sức mạnh của cơ thể đối phương phải cỡ cơ thể võ thần. Xem ra đối phương không hề đơn giản.
Lâm Chính hừ giọng lạnh lùng. Anh lấy Hồng Mông Long Châm ra và phóng về phía trước.
Vụt...vụt...Hồng Mông Long Châm phát ra khí tức khủng khiếp, va chạm trực diện với đối phương.
Uy lực của châm như rồng gầm, ghim về phía ma ảnh màu đen.Ma ảnh màu đen không hề sợ hãi trước đòn tấn công của Lâm Chính. Đối phương chỉ gầm lên, sau đó cả cơ thể như bốc cháy, phóng ra khói màu đen đổ dồn về phía châm bạc. Ma khí như một làn sóng với nhiệt độ cực cao khiến mặt đất như tan chảy.
Lâm Chính nín thở, vội vàng lùi về phía sau. Hồng Mông Long Châm bị công kích dữ dội dần trở nên mất lực và phân tán, cuối cùng thì biến mất.
Lâm Chính đành phải né đòn tấn công do ma khí tạo ra. Đợi sau khi mọi thứ kết thúc thì anh bỗng cảm thấy sợ hãi. Ma khí của đối phương mạnh hơn của Tử Long Thiên rất nhiều lần. Không chỉ có vậy hắn có có một diễm lực cực kỳ đặc biệt. Diễm lực này sợ rằng có thể khiến sắt nhão ra thành nước. Điều khiến Lâm Chính chú ý thêm nữa đó là diễm lực này vô cùng kỳ lạ...ngửi mùi rất quen..
Anh nhìn chăm chăm đối phương, mơ hồ quát sát ra điều gì đó. Sau đó anh chủ động ra tay.
“Grào”, ma ảnh phát ra tiếng kêu khủng khiếp và tung chiêu.
Rầm! Lần này ma khí trên người hắn trỗi dậy giống như một cái suối nước nóng đang bốc hơi nghi ngút. Ngay sau đó nhiều thanh kiếm từ khí được hình thành và phóng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nín thở, vội vàng né đòn.
“Grừ”.
Ma ảnh kia lập tức chộp lấy Lâm Chính từ khoảng không. Trong nháy mắt anh cảm thấy cơ thể của mình giống như bị một tảng đá cực nặng đổ xuống. Sức nóng do tảng đá phát ra khiến anh như tan chảy.
“Không hay rồi”, Lâm Chính tái mặt, không dám do dự. Anh lập tức lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra và kích hoạt.
“Cái gì?”, Tử Long Thiên cũng giật mình: “Thần y Lâm, cậu thật sự muốn hủy hoại Giang Thành sao?”
“Ai nói?”, Lâm Chính hừ giọng, lập tức ném Tịnh Thế Bạch Liên”.
Trong nháy mắt, hỏa diễm được phóng ra, đẩy lùi ma ảnh màu đen. Tử Long Thiên sững sờ.
Nếu như Lâm Chính mà phóng ra Tịnh Thế Bạch Liên thêm một lần nữa thì đến việc bỏ chạy cũng là một điều xa xỉ. Thế nhưng ông ta không tin Lâm Chính thật sự điên rồ đến như vậy, vừa mới lâm trận đã sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên.
Quả nhiên, Tịnh Thế Bạch Liên vừa phóng ra thì đã lập tức bị hút trở lại, không tạo ra sức công phá nữa.
“Cái gì?”, Tử Long Thiên tái mặt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Toàn bộ diễm lực của Bạch Liên được hút sạch vào cơ thể của anh.
Trong nháy mắt, cơ thể của anh phát ra ánh sáng như Thiên Thần. Nhiệt độ xung quanh lập tức thay đổi, không còn tồn tại cái nhiệt độ kỳ dị do ma ảnh kia phóng ra nữa mà biến thành nhiệt độ của thánh thần khiến cho người khác không còn cảm nhận nổi cả sự đau khổ nơi trần gian.
“Không ngờ đã lâu không gặp mà cậu còn có cả chiêu trò này. Đến cả sức mạnh của Tịnh Thế Bạch Liên giờ cậu cũng dùng luôn rồi”, Tử Long Thiên đanh giọng.
Lâm Chính không hề trả lời, chỉ nhìn chăm chăm ma ảnh màu đen và đột nhiên nhảy lên.
Vụt...Anh lao đi như một tia sáng trong không trung.
Ma ảnh lại gầm lên, mặt đất nứt toác, lửa màu đen phóng thẳng lên trời bao vây lấy hắn tạo thành một bức bình phong với ý đồ cản Lâm Chính lại. Nhưng lúc này toàn thân Lâm Chính là diễm lực khủng khiếp, anh sao phải sợ hỏa diễm của ma ảnh kia?
Tiếng nổ nặng nề vang lên. Sóng sức mạnh tỏa ra bốn phía. Tử Long Thiên vội vàng nhảy lên một tòa lầu cao để tránh bị ảnh hưởng.
Xe ô tô ở xung quanh nổ tung. Các tòa nhà xung quanh đều đổ sụp, cả Giang Thành chấn động. Sau khi mọi thứ kết thúc, ngay vùng trung tâm của vụ nổ xuất hiện hai bóng hình.
Đó chính là Lâm Chính và ma ảnh kia. Ma khí trên người đối phương đã bị đánh tan. Một khuôn mặt lộ ra. Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn chăm chăm ma ảnh. Sắc mặt anh trông vô cùng nặng nề.
“Quả nhiên là ông...”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Kẻ đứng trước mặt chính là người mất tích lâu này...Thần Hỏa Tôn Giả. Nhưng lúc này ông ta đã khác trước kia rất nhiều.
Da của ông ta tái nhợt, bị phủ bởi hoa văn của ma đạo. Hai mắt ông ta đỏ au, không nhìn thấy con người đâu cả, giống như ông ta đã mất đi lý trí vậy. Ông ta phát ra tiếng gầm gừ như một kẻ bị điên.
Ông ta đã không còn nhận ra Lâm Chính nữa, chỉ muốn nhanh chóng tấn công anh.
“Do Thiên Ma Đạo các người gây ra hết”, Lâm Chính quay qua gầm lên.
“Đây – là kiệt tác của Thiên Ma Đạo”, Tử Long Thiên chậm rãi trả lời.