“Cái gì?”, đám đông sững sờ. Bọn họ trố tròn mắt với vẻ không dám tin. A Linh rơi ra khỏi chùm sương ma khí. Cô ta ngất lịm, không còn cảm giác gì nữa và ngã xuống đầm lầy.
“Mau lên, kéo cô ấy về”, Ma Bình hét lớn.
Đám đông hoàn hồn, lập tức dồn lực kéo sợi dây buộc ở người A Linh. Thế nhưng khi họ điên cuồng kéo thì mới phát hiện ra sợi dây không hề nhúc nhích.
Họ thấy đầu còn lại của sợi dây đã cứng ngắc ở dưới đầm lầy giống như bị đóng thành xi măng vậy. Họ có cố gắng thế nào cũng không thể kéo nó được.
“Tính sai rồi, hóa ra chướng khí quanh hoa Thất Sắc đã dày tới mức có thể khiến các vật thể khác cứng ngắc lại. A Linh đang ở trong vùng chướng khí cứng như sắt. Chỉ trong khoảng thời gian vừa rồi thôi mà cả cô ấy và sợi dây đã bị chướng khí nuốt gọn. Với thực lực của chúng ta thì không thể nào kéo được sợi dây nữa rồi”, Ma Bình tái mặt nói.
“Hả?”
“Vì vậy, A Linh sẽ chết ở đây sao?”.
“Không”.
“Chúng ta phải đi cứu cô ấy”, đám đông mất kiểm soát định lao lên.
“Dừng lại cho tôi”, Ma Bình chặn đám đông lại.
“Anh tránh ra, chúng ta không thể trơ mắt ra nhìn A Linh chết ở đây được”, người đàn ông trước đó tức giận nói.
“Với thực lực của mọi người thì không thể tới được vị trí đó đâu. Mọi người đi cứu cô ấy thực ra là gây thêm rắc rối thôi. Đừng có làm vậy”, Ma Bình gầm lên.
Đám đông run rẩy, nhìn bông hoa Thất Sắc ở phía xa mà như muốn phát điên. Tất cả đều quỳ xuống gào khóc.
“Vì vậy chúng ta không thể làm gì được sao?”, cô gái bên cạnh run rẩy, nói giọng khàn khàn.
Ma Bình trầm giọng một lúc rồi nói: "Xin lỗi, tôi đã gây ra một sai lầm quá lớn. Để A Linh phải mạo hiểm. Tôi sẽ không để xảy ra lần nữa, lập tức quay về thôn báo cáo sự việc”
“Ma Bình”.
“Đại ca”
"Quay về", Ma Bình gầm lên, hai mắt biến thành màu đỏ. Đám đông không dám cãi ại, chỉ khóc lóc cúi đầu quay về.
Thế nhưng lúc này.
Vụt...Một bóng hình đột nhiên lao qua họ nhanh như một cơn gió và phóng về phía đầm lầy. Tất cả đều nín thở, vội vàng nhìn theo.
Họ phát hiện ra người này nhanh chóng lướt trên đầm lầy và tiếp cận bông hoa Thất Sắc. Sau khi tới gần bông hoa, người này đấm mạnh vào vùng chướng khí trước mặt.
Cả vùng chướng khí bị dao động. Một làn sóng kỳ lạ trải dọc khắp không gian.
Sau đó người này thò tay vào đầm lầy nhấc A Linh lên.
“A Linh”, đám đông mừng lắm.
Người này lôi A Linh vào bờ. Thế nhưng lúc này chướng khí bỗng nhiên trở nên dày hơn. Anh cũng bị chướng khí ăn lấy da thịt, những vết thương bắt đầu xuất hiện, cả người anh như bị nát ra.
Tuy nhiên anh không hề từ bỏ, vẫn bặm môi lôi A Linh vào bờ. Ma BÌnh thấy vậy thì như muốn nổ tung. Anh ta hét lớn: “Mau cứu người”.
Nói xong, anh ta lao ra.