Lâm Chính cố gắng hết sức lao về phía trước.
Chướng khí giống như bị kích thích, cố gắng bọc lấy cơ thể anh. Đám chướng khí này nhìn giống thể khí nhưng chúng nặng vô cùng, thậm chí cảm giác rắn như một bức tường dày. Nếu mà bị bọc trong đám khí này thì dù là Lâm Chính cũng khó mà thoát được.
Lâm Chính bặm môi, mặc kệ cơn đau chỉ điên cuồng lao về phía trước. Trong khoảnh khắc đám khí sắp nuốt gọn anh thì anh cũng đã thoát ra kịp.
Anh đã dùng hết sức lực rồi. Trạng thái của anh vốn không tốt. Giờ lại tốn sức cứu người như vậy thật sự khiến anh cảm thấy người mềm nhũn.
Khi thấy đám người Ma Bình chạy tới thì anh đã ngã ra đất .Những chuyện còn lại thì Lâm Chính không biết rõ nữa.
Đợi đến khi anh mở mắt ra thì đã nằm trong một căn phòng làm bằng gỗ rồi. Anh nằm trên một chiếc giường, cơ thể dường như đã được băng bó.
Anh khẽ cử động nhưng toàn thân đau buốt. Một lúc sau anh mới miễn cưỡng ngồi dậy được.
Lúc này có âm thanh lao xao từ bên ngoài vọng vào.
“Hồ đồ! Đúng là hồ đồ! Hoa Thất Sắc mà mấy đứa cũng dám động vào? Mấy đứa chán sống rồi hay gì? May mà có quý nhân trợ giúp, nếu không thì mấy đứa đã gây họa lớn rồi.
“Bố, con cũng đã khuyên rồi mà vô ích...con...hầy. Tóm lại là lần sau con sẽ không khinh suất như vậy nữa”.
“Mấy lời đó để mà nói với trưởng thôn đi. Chắc chắn mấy đứa sẽ bị phạt. Lo mà phản tỉnh đi”.
“Con biết rồi bố. Nhưng mà ân nhân vẫn chưa tỉnh lại. Đợi sau khi anh ấy tỉnh bọn con đi cảm ơn rồi tới gặp trưởng thôn có được không?”
“Hừ, cũng được”.
Sau cuộc nói chuyện là tiếng bước chân khẽ khàng. Cánh cửa được mở ra. Một cô gái mặc váy trắng với khuôn mặt tái nhợt bước vào.
Khuôn mặt cô gái tinh tế với mái tóc dài. Nhìn cô gái tầm 18,19 tuổi. Mặc dù đang tuổi thanh xuân nhưng bộ quần áo màu trắng cùng với nước da trắng nhợt khiến cho cô gái trông vô cùng kỳ lạ.
“Ấy, anh tỉnh lại rồi à?”, cô gái kêu lên.
Dứt lời, tiếng xì xầm ngoài cửa lập tức dừng lại. Sau đó là tiếng bước chân dồn dập vang lên. Vô số bóng hình bước vào trong.
Lâm Chính cảm thán. Quả nhiên giống như những gì Mạn Sát hồng nói.
“Anh bạn thấy thế nào rồi?”
Một người đàn ông trung niên bước tới hỏi.
“Tôi vẫn sống. Xin hỏi đây là đâu? Mọi người là ai?”, Lâm Chính giả vờ không biết gì.
Bọn họ nhìn nhau. Người đàn ông trung niên nói: “Đây là thôn Ẩn Ma! Chúng tôi là tộc Ẩn Ma. Cậu là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đầm lầy Tử Vong?”
“Tôi...tôi chỉ là một người sắp chết mà thôi”, Lâm Chính để lộ vẻ chua chát.
“Một người sắp chết sao?”, cô gái sững sờ.
Người đàn ông trung niên cảm nhận được điều gì đó bèn nhìn anh chăm chăm: “Vừa rồi bác sĩ trong thôn kiểm tra cho cậu, phát hiện người cậu có nguồn ma khí kỳ lạ. Đó là ma độc, hơn nữa khắp người cậu cũng phát ra ma khí. Nếu như tôi đoán không nhầm thì cậu là người của Thiên Ma Đạo phải không?”
“Cái gì? Thiên Ma Đạo sao?”
Đám đông tái mặt. Ánh mắt họ nhìn Lâm Chính trở nên kỳ lạ hơn nhiều.
“Mọi người không cần phải sợ, dù cậu ấy là người của Thiên Ma Đạo thì cũng không làm hại chúng ta đâu, nếu không thì cậu ấy đã không cứu người của chúng ta rồi. Hơn nữa một người của Thiên Ma Đạo mà bị trúng mà độc thì chỉ có một cách giải thích thôi. Cậu đã đắc tội với Thiên Ma Đạo bị đầy tới đây và đã bị Thiên Ma Đạo ruồng bỏ rồi, phải không?”, người đàn ông trung niên nói.
Ông ta giống như nhìn thấu được mọi thứ vậy.Lâm Chính giật mình, sau đó chắp tay: “Tiền bối đúng là lợi hại. Bái phục”.
Anh chẳng cần phải nói gì thêm.
“Cậu đang khen ngợi tôi đấy sao?”, người đàn ông trung niên khẽ chau mày: “Anh bạn, cậu cứu người của thôn Ẩn Ma, ân tình này chúng tôi phải trả. Cậu nghỉ ngơi, tôi báo cáo với trưởng thôn để thôn trưởng ra tay giải độc cho cậu”
“Thật sao?”, Lâm Chính kích động lắm.
“Tần Trác tôi chẳng lẽ lại nói dối. Nhưng tôi vẫn phải nói rõ với cậu, dù tôi có đích thân ra mặt thì trưởng thôn cũng chưa chắc đã chịu giúp cậu giải độc. Tôi thấy ma độc của cậu vô cùng phức tạp. Muốn giải độc sẽ phải trả cái giá không hề nhỏ. Nếu như trưởng thôn không chịu thì tôi cũng bó tay”, người đàn ông trung niên nói.
“Mong tiền bối cứ thử, dù kết quả thế nào thì tôi cũng đều chấp nhận”, Lâm Chính lập tức nói.