Lâm Chính đến đây là để tìm hiểu về Ma Độc.
Anh không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến thế, lại có người của thôn Ẩn Ma xin thuốc giải giúp mình.
“Xem ra dự đoán của mình là đúng, người của tộc Ẩn Ma khác với Thiên Ma Đạo”.
Nếu chuyện này đổi lại là Thiên Ma Đạo, Lâm Chính sao có thể có đãi ngộ tốt như vậy?
Người của Thiên Ma Đạo khác tư tưởng với thôn Ẩn Ma. Người của Thiên Ma Đạo tư lợi, chỉ biết đến lợi ích. Vào lúc nguy cấp, bọn họ sẽ chỉ nghĩ tới chuyện làm sao để bảo đảm tính mạng, sao có thể nghĩ tới chuyện trả ơn?
Tộc Ẩn Ma thì khác, bọn họ ngoại trừ có vẻ ngoài tương tự, những cái khác đều không khác gì người bình thường.
Thậm chí tộc Ẩn Ma còn trọng tình trọng nghĩa hơn người bình thường!
Chính vì vậy mà Lâm Chính mới chạy đến Đầm Lầy Chết thử vận may, xem có thể gặp được người của thôn Ẩn Ma hay không.
Trên thực tế, cho dù A Linh không nảy lòng tham, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hôm nay bọn họ cũng không thể yên ổn quay về thôn Ẩn Ma.
Không có cơ hội, Lâm Chính cũng sẽ tự tạo cơ hội cho mình.
Nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, những người trẻ tuổi của thôn Ẩn Ma đã nổi tâm tư với hoa Thất Sắc, nhờ vậy Lâm Chính mới thuận nước đẩy thuyền.
Bây giờ phải xem người đàn ông trung niên này có thể khuyên được thôn trưởng của thôn Ẩn Ma chữa trị cho Lâm Chính hay không.
Nếu sự việc thành công, tin rằng không bao lâu nữa anh sẽ hồi phục.
Nghĩ đến đó, tâm trạng Lâm Chính cũng tốt hơn, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đám người Ma Bình lần lượt đến bày tỏ lòng cảm ơn, cô gái tên A Linh cũng đã hồi phục, đi vào phòng, vô cùng áy náy.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi!”, A Linh cúi đầu trước Lâm Chính.
“Sao phải khách sáo? Tôi chỉ là đi ngang qua tình cờ thấy các cô bị nạn, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn”, Lâm Chính cười nói.
“Anh khách sáo rồi, nếu không có anh, e rằng bây giờ tôi đã chôn thân bên dưới hoa Thất Sắc, trở thành phân bón cho nó!”, A Linh áy náy nói.
“Sau này đừng có lỗ mãng như vậy nữa”.
“Ừ”.
A Linh gật đầu, sau đó lại thở dài nói: “Đúng rồi, tôi tên Tần Linh, người vừa rồi là bố tôi. Anh ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, có gì cần cứ bảo tôi là được!”.
“Được, cảm ơn cô”, Lâm Chính gật đầu.
Đúng lúc đó, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào, mọi người còn loáng thoáng nghe thấy vài tiếng vài tiếng mắng chửi nóng nảy.
Bọn họ lập tức nhíu chặt mày.
Ma Bình muốn ra khỏi cửa xem sao, nhưng cửa lớn căn nhà đã bị người ta mở ra một cách thô bạo.
“Thằng chó Thiên Ma Đạo đó đâu rồi?”.
Người xông vào hùng hổ nạt nộ.
“Du Dật?”.
Vẻ mặt Ma Bình thay đổi.
“Du Dật, anh chạy tới đây làm gì?”, Tần Linh cũng cảm thấy không ổn, lập tức chắn ngang trước giường Lâm Chính, cảnh giác nhìn chằm chằm người mới đến.
“Tần Linh, Ma Bình, tôi nghe nói rồi, mấy người giấu thằng chó của Thiên Ma Đạo ở đây! Chắc các người cũng biết quy tắc của thôn Ẩn Ma chúng ta nhỉ, mau giao người ra đây!”.
Người trẻ tuổi tên Du Dật đó ngạo mạn hét lên.
“Ngông cuồng! Du Dật! Đây là địa bàn của nhà họ Tần chúng tôi, anh dám chạy đến đây ngang ngược? Chán sống rồi sao?”, Tần Linh nổi giận, chỉ vào mũi Du Dật mắng.
Nhưng Du Dật lại cười nhạt: “Tần Linh, giấu người của Thiên Ma Đạo là phạm vào đại kị của thôn, chắc cô biết tộc Ẩn Ma chúng ta có ân oán với Thiên Ma Đạo! Các cô làm vậy chỉ sẽ liên lụy đến cả nhà họ Tần, tôi muốn tốt cho cô thôi, sao lại là ngang ngược?”.
“Anh!”, Tần Linh bị nói đến mức không còn đường nào cãi.
“Anh Du Dật! Người nằm trên giường rất lạ mặt! Có khi nào anh ta là yêu nghiệt của Thiên Ma Đạo?”, có người chỉ vào Lâm Chính nằm ở trên giường, lớn tiếng nói.
“Tất nhiên là hắn rồi!”, Du Dật nói, lập tức phất tay: “Các anh em, ra tay, bắt anh ta lại cho tôi!”.
“Vâng!”.
Bọn họ ùa lên, muốn lôi Lâm Chính từ trên giường xuống.
Lâm Chính nhíu mày.
“Cút hết cho tôi! Cút hết đi!”.
Tần Linh, Ma Bình và những người khác lập tức ngăn bọn họ lại.
“Lôi bọn họ đi!”, Du Dật hét lớn.
Đám người kia mạnh tay muốn cưỡng ép kéo đám người Tần Linh ra khỏi phòng.
Bọn họ chỉ có bốn năm người, đâu phải là đối thủ của những người này? Không lâu sau đã có hai người bị kéo ra khỏi phòng.
Trong lúc cấp bách, Tần Linh hét lên, bất thình lình rút kiếm trên bàn.
Keng!
Ánh kiếm đen kịt toát ra ma khí dày đặc.
Người trong phòng sợ hãi liên tục lùi về sau, không dám đến gần.
“Tần Linh! Cô định làm gì? Muốn giết người sao?”.
Du Dật không hoảng loạn mà tiến tới, cười nhạt hỏi.
“Tôi không muốn giết người! Nhưng anh Lâm là ân nhân cứu mạng của tôi! Tôi sẽ không trơ mắt nhìn các anh đưa anh ta đi, cho nên hi vọng các anh đừng ép tôi!”, Tần Linh cầm ma kiếm, nghiến răng hét lên.
Mọi người đều có vẻ mặt khó coi.
Du Dật lại liên tục cười nhạt: “Tần Linh! Vì người của Thiên Ma Đạo mà giết người của tộc Ẩn Ma chúng ta? Cô có biết chuyện này có nghĩa gì không? Chuyện này có nghĩa là phản tộc! Cô muốn làm phản đồ của tộc Ẩn Ma sao?”.
Nghe vậy, cả người Tần Linh run lên.
Trong khi cô ta thất thần, Du Dật đột nhiên đưa tay chộp về phía ma kiếm trong tay Tần Linh, định cướp lấy kiếm.
Tần Linh kinh hãi, theo bản năng vung kiếm chém về phía anh ta.
Phụt!
Một tiếng động vang lên.
Máu tươi văng tung tóe.
Bàn tay Du Dật đưa tới cướp kiếm bị chém bay lên không trung, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều hóa đá.