“Cái gì ạ?”, Tần Linh giật mình.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Thạch Chính Quân, cô ta cảm thấy căng thẳng…
“Chú Thạch, sao thế…phương thuốc có vấn đề gì sao?”
“Phương thuốc này hết sức kỳ lạ. Chú chưa thấy bao giờ. Những dược liệu mà cháu nói loại nào cũng có, có thể chữa vết thương, trị độc, tăng cường sức khỏe…đều có.. Dược liệu nhiều loại như vậy mà dùng cùng lúc thì…rốt cuộc phương thuốc của cháu dùng để làm gì vậy?”, Thạch Chính Quân trầm giọng.
“Cháu…cháu không biết…”, Tần Linh bàng hoàng, nói bằng vẻ căng thẳng.
“Vậy phương thuốc là ai đưa cho cháu?”, Thạch Chính Quân hỏi tiếp.
“Là ân nhân cứu mạng đưa cho cháu”, Tần Linh lắp bắp, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật.
“Ân nhân cứu mạng sao?”
“Đúng vậy. Trước đây có môt người họ Lâm đã cứu cháu từ đầm lầy Tử Vong. Số thuốc này là thứ anh ấy cần dùng để trị thương, vì vậy cháu đi bốc thuốc thay cho anh ấy”, Tần Linh nói.
Thạch Chính Quân nghe thấy vậy bèn suy nghĩ. Sau đó ông ta đứng dậy cầm lấy phương thuốc trong tay Tần Linh và đi tới quầy thuốc. Một lúc sau, toàn bộ dược liệu đã được lấy đủ.
“Cầm thuốc đi. Còn phương thuốc này thì chú giữ lại”, ông ta trầm giọng.
“Ồ..dạ…”, Tần Linh vội gật đầu, không dám phản bác, lập tức cầm dược liệu chạy ra khỏi phòng.
Một lúc sau cô ta thở hổn hển quay về phòng của Lâm Chính. Lúc này Lâm Chính đã kiếm được một cái chậu tắm bằng gỗ cực lớn và đang xếp gỗ bên dưới cái thùng.
“Anh Lâm, anh định ngâm thuốc sao?”, Tần Linh mỉm cười nói.
“Đúng vậy, thuốc lấy đủ chưa”, Lâm Chính hỏi.
“Lấy đủ rồi”, Tần Linh vội vàng đưa thuốc tới nhưng cô ta tỏ ra do dự: “Thế nhưng phương thuốc bị chú Thạch giữ lại rồi”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính khá bất ngờ nhưng sau đó anh mỉm cười: “Không sao, để cho ông ấy đi”.
“Ừm, để tôi giúp anh”, Tần Linh nói và lập tức lấy củi, lấy nước đổ vào thùng gỗ cho Lâm Chính. Sau đó cô ta đổ thuốc và và khuấy đều.
Một lúc sau, mùi thuốc đã lan khắp căn phòng. Tần Linh khẽ hít hơi thuốc, cảm giác thật thoải mái.
“Thơm quá…”, cô ta kêu lên.
“Cũng tương đối rồi”, Lâm Chính thấy thuốc đã lên màu bèn mỉm cười: “Cô Tần, cô mau cởi quần áo ra, ngâm thuốc đi. Tôi ở ngoài đợi cô, hai tiếng sau thì cô có thể ra ngoài được rồi”.
Nói xong anh bèn đi ra ngoài. Tần Linh giật mình vội kéo tay anh: “Anh Lâm ý anh là gì? Tôi…tôi ngâm thuốc sao?”
“Đúng vậy…số thuốc này là chuẩn bị cho cô”, Lâm Chính mỉm cười.
Tần Linh bàng hoàng: “Anh Lâm…số thuốc này là chuẩn bị cho tôi sao? Đang yên đang lành mà bảo tôi ngâm thuốc làm gì? Tôi…đâu cần đâu. Vết thương trên người tôi đã hoàn toàn ổn rồi, không cần phải ngâm thuốc nữa”, Tần Linh vội nói.
“Tôi biết, có điều thuốc này không phải để trị thương cho cô mà là chuẩn bị cho màn chọn môn đồ hai ngày sau. Cô Tần, mau đi ngâm đi, không là sẽ bỏ qua mất giai đoạn thuộc có hiệu lực nhất đấy”, Lâm Chính mỉm cười rồi bước ra ngoài
“Anh Lâm”, Tần Linh kêu lên.
Thế nhưng cánh cửa đã đóng lại. Cô ta đứng đó, không biết phải làm sao. Kêu cũng không được mà không kêu cũng không xong.
Giờ phải làm sao? Nhìn làn khói trắng bốc lên nghi ngút, Tần Linh do dự. Nói thật, ngoài cửa có người đàn ông đứng đó, cô không quen. Nhưng cô ta lại không thể không nghe theo lời của anh. Vừa rồi cô ta còn nói sẽ luôn nghe theo Lâm Chính, giờ mà từ chối thì sao được.
"Thôi kệ đi cứ thử xem sao”, Tần Linh bặm môi, chẳng buồn nghĩ nhiều, cứ thế cởi đồ, bước vào thùng gỗ. Một cảm giác thoải mái ôm lấy cơ thể cô ta…