TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3040 “ĐỌA PHI LÀ AI VẬY?”,

Lâm Chính nói là ngâm hai tiếng nhưng Tần Linh ngâm tới tận ba tiếng mới rời khỏi cái tùng bằng vẻ luyến tiếc. Sau khi mặc quần áo, cô ta đỏ mặt bước ra ngoài.

Lâm Chính quay lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp vô cùng.

Tần Linh là người của tộc Ẩn Ma nên da dẻ từ lúc sinh ra đã rất trắng, sau khi ngâm thuốc thì màu trắng nhợt chuyển sang màu hồng. Da cô nõn nà nhưng trứng gà bóc vỏ, cộng thêm với nhuận khí hồng hào khiến người khác không khỏi giật mình.

Điều khiến Lâm Chính vui mừng hơn cả là sau khi ngâm thuốc thì khí tức của Tần Linh đã có sự thay đổi.

“Cô cảm thấy thế nào”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thoải mái quá…”, Tần Linh cúi đầu nói lý nhí.

“Ngoài điều đó ra thì sao?”

“Hả”, Tần Linh giật mình.

“Xem khí mạch của cô đi. Kiểm tra cơ thể cô xem”, Lâm Chính mỉm cười.

Tần Linh cảm thấy nghi ngờ nhưng cô ta lập tức nhắm mắt vận khí. Một lúc sau cô ta trố tròn mắt: “Anh Lâm…tôi bị sao vậy? Tại sao thực lực lại đột phá rồi? Hơn nữa sức mạnh cũng tăng lên gấp ba nữa. Điều này…rốt cuộc là chuyện gì vậy?", Tần Linh run rẩy nói.

Chỉ ngâm thuốc mà có thể có sự thay đổi tới mức đó sao? Đúng là thần kỳ.

“Tôi nói rồi. Tôi sẽ giúp cô trở thành môn đồ của trưởng thôn. Ngâm thuốc chỉ là bước đầu. Chỉ cần cô nghe theo lời tôi thì tôi đảm bảo cô sẽ trở thành người mạnh nhất trong lớp thanh niên của tộc Ẩn Ma”, anh cười nói.

“Thật sao”, Tần Linh vô cùng kích động. Cô ta vội vàng gật đầu: “Anh Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe theo lời anh”.

“Được. Tiếp theo, tôi sẽ dạy cô Lạc Cốt Huyết Vận Khí Dưỡng Tâm. Cô làm theo tôi”.

“Hả”, Tần Linh kích động vô cùng, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn.

Nhưng đúng lúc này.

Rầm…Có tiếng người đạp cửa trong sân. Một nhóm người lao vào. Lâm Chính đang dạy Tần Linh bỗng phải chau mày.

“Trần Thủ?”, Tần Linh tái mặt, lập tức hét lên: “Các người tới làm gì vậy?”

“Làm gì à? Đồ tiện nhân, có phải cô đã chặt cánh tay của em họ tôi?”, người đàn ông tên Trần Thủ tức giận chỉ tay vào mặt Tần Linh.

Tần Linh tái mặt: “Không phải chuyện đó đã giải quyết rồi sao? Tôi không hề cố ý. Đại chấp sự đã nói chuyện đó xong rồi. Anh còn muốn thế nào?”

“Đó là Đại chấp sự bỏ qua chứ không phải tôi. Đồ tiện nhân. Cô chém tay em họ tôi hôm nay tôi phải chém tay cô”.

Nói xong Trần Thủ lấy ra một con dao đi về phía Tần Linh.

Tần Linh giật mình, tỏ ra căng thẳng: “Trần Thủ, tôi cảnh cáo anh đừng có làm loạn. Bố tôi ở gần đây, cẩn thận ông ấy tới xử lý anh đấy”.

“Xử lý tôi sao? Hừ, Trần Thủ tôi dám đến thì lẽ nào lại sợ bố cô. Đừng nói là bố cô ở gần đây, dù có ở ngay trước mặt thì cũng đừng hòng ngăn được tôi”, Trần Thủ như một kẻ bị điên. Anh ta gầm lên và lao tới.

Tần Linh vội vàng né đòn. Cô ta biết về Huyết Ma Hóa Vụ Thuật nên thân pháp vô cùng nhanh nhẹn. Mấy lần Trần Thủ đều chém hụt.

Trần Thủ tức lắm vội quay đầu lại quát: “Mấy người còn đứng ra đó làm gì? Còn không mau chặn ả đó lại cho tôi?”

“Vâng!”, những người phía sau lập tức lao lên bao vây Tần Linh.

Tần Linh tái mặt, không biết chạy đi đâu. Trần Thủ nắm lấy cơ hội, tiếp cận Tần Linh và ghì chặt cổ tay cô ta. Tay còn lại anh ta vung dao lên định cắt xuống.

“Á!”, Tần Linh sợ hết hồn.

Bỗng nhiên một bàn tay chộp lấy chuôi con dao và vẩy mạnh. Con dao bay ra ghim xuống đất.

“Cái gì?", đám đông tái mặt.

Tần Linh mừng lắm: "Anh Lâm".

Họ thấy Lâm Chính bước tới, nhìn chăm chăm đám đông: “Đông người thế này đi ức hiếp một cô gái các người thấy có hợp không?”

“Tên nhóc thối này là ai thế?”

“Tôi biết rồi, đó chính là người của Thiên Ma Đạo được Tần Linh đưa về”.

“Hóa ra là vậy”.

“Tôi biết Tần Linh và tên này cùng một giuộc mà. Thần Linh, cô là kẻ phản đồ, nhất định là cô đã đầu quân cho Thiên Ma Đạo rồi đúng không?”

“Thật đáng ghét”.

“Không thể tha thứ được”, đám đông chửi bới.

“Các người dựa vào cái gì mà sỉ nhục tôi?”, Tần Linh tức giận nói: “Anh Lâm không phải người của Thiên Ma Đạo, tôi càng không phải là kẻ phản đồ”

“Không phải kẻ phản đồ vậy thì tại sao tay của em họ tôi lại bị chặt? Cô không phải thấy em tôi có tài năng dị bẩm, sẽ trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng nên phế nó trước sao? Tần Linh, cô thật ghê gớm”, Trần Thủ đứng dậy, tức giận chửi.

Tần Linh giật mình. Cô ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn hừ giọng: “Trần Thủ, anh đừng có tung hỏa mù. Anh tưởng tôi không biết sao. Chắc chắn là Đọa Phi bảo anh tới đúng không?”

Trần Thủ khẽ tái mặt.

“Đọa Phi là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Là em gái của anh ta – Trần Đọa Phi. Người đó trước giờ thích Du Dật, chắc chắn là cô ta sau khi biết chuyện đã nói cho Trần Thủ biết nên anh ta mới tức giận tới gặp tôi. Người này yêu quý em gái mình nhất mà”, Tần Linh hừ giọng.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính hiểu ra.

Trần Thủ hừ giọng: “Đúng vậy, chính em gái tôi bảo tôi tới tìm cô. Có điều Du Dật là em họ tôi, dù thế nào thì tôi cũng phải tìm lại công bằng cho nó. Có vấn đề gì sao?”

“Đương nhiên là có vấn đề”, Lâm Chính điềm đạm nói: “Anh đòi công bằng thì chả sao cả. Nhưng anh dẫn theo nhiều người như này có phải là muốn ức hiếp người khác không. Đó lại là một cô gái nữa. Vây thì không hợp lý chút nào”.

“Ý của anh là gì?”, Trần Thủ chau mày.

“Ý tôi rất đơn giản. Đấu tay đôi, những người khác không được can dự vào. Anh đấu với Tần Linh. Nếu anh thắng thì anh lấy tay của cô ấy. Thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Trần Thủ nghe thấy vậy thì giật mình: “Thật sao?”

“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu.Tần Linh suýt nữa thì ngất.

“Anh Lâm, anh..anh muốn tôi chết ở đây sao".

“Sao thế?”

“Sao tôi có thể là đối thủ của Trần Thủ được? Trần Thủ ít nhất cũng là một trog 10 thiên tài của thôn mà”, Tần Linh sắp khóc tới nơi.

Đọc truyện chữ Full