"Anh Lâm, anh đi cùng tôi có được không?"
Sáng sớm, Tần Linh đã thu dọn đồ nghề, mặc một bộ võ phục màu đỏ chạy vào gõ cửa.
"Không phải tôi nói rồi sao? Tôi không thể rời căn phòng này thì sao đi với cô được?"
Lâm Chính mở cửa, mỉm cười đáp.
"Anh Lâm, anh đi với tôi thì tôi sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa tôi đã thương lượng với bố rồi, nhốt anh ở đây mãi cũng chán, để anh đi xem trận đấu cũng không sao. Ở đó nhiều cao thủ như vậy thì sợ gì anh gây rối cơ chứ? Hơn nữa bố tôi cũng vừa hỏi chấp sự rồi, ông ấy đồng ý rồi! Cho nên anh Lâm, đi cùng tôi nhé!", Tần Linh cười đáp.
Việc này...
"Anh Lâm, chỉ cần tôi thành đồ đệ của trưởng thôn thì tôi sẽ cầu xin trưởng thôn chữa bệnh cho anh!"
"Cô cũng có thể học cấm pháp, sau đó chữa cho tôi".
"Nhưng tôi sợ do tư chất không tốt nên không thể nào học nhanh được. Nghe bố tôi nói ma độc trên người anh trước ngày trăng tròn sẽ phát tác, lúc đó thần tiên cũng không cứu được. Cho nên chữa càng sớm càng tốt. Còn nếu trưởng thôn không đồng ý thì tôi sẽ lén học cấm pháp để chữa cho anh", Tần Linh đáp.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: "Được, nếu đã vậy thì tôi sẽ đi xem".
Tần Linh vui mừng khôn xiết, lập tức dẫn Lâm Chính đi về phía tổ chức cuộc đấu.
Người cả thôn đều tụ tập hết ở đây.
Nên nhất thời ma khí nơi này xộc lên đến tận trời cao, khiến bầu trời u ám đi rất nhiều.
"A Linh! Người anh em họ Lâm!"
Lúc này có tiếng người gọi.
Hai người họ nhìn về phía đó.
Chỉ thấy ở cổng có mấy người đang đứng.
Đó là đám người Ma Bình.
"Anh Ma Bình!"
Tần Linh vui vẻ chạy về phía đó.
"A Linh, nghe nói cô đánh bại cả Trần Thủ! Xem ra cuộc quyết đấu lần này cô có cơ hội rồi đây!", Ma Bình cười nói.
"Ăn may, ăn may thôi", Tần Linh cười đáp.
Mấy người họ nói chuyện một lát rồi Ma Bình nói: "Người anh em, thân phận của anh khá đặc biệt, tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho anh gần chỗ chúng tôi, lát anh ngồi đó nhé".
"Phiền anh rồi".
Lâm Chính khẽ gật đầu.
Mấy người họ vào vị trí, sau đó lần lượt ngồi xuống.
Luật của cuộc quyết đấu rất đơn giản: lên đài tỷ võ, ai mạnh nhất thì trở thành đệ tử của trưởng thôn.
Đây là cuộc quyết đấu giữa những người trẻ tuổi nên thực lực mạnh yếu cũng nói lên thiên phú của người đó đến đâu.
Đương nhiên, dù là vậy, có nhiều hậu bối tài sức làng nhàng cũng chạy tới tham gia.
Có nhiều người chỉ tham dự cho biết bởi tới đây tỷ thí cũng là một cơ hội tốt để học hỏi.
Mọi người nói chuyện phiếm, đợi trận quyết đấu bắt đầu.
Đúng lúc này, một đám người đột ngột đi tới.
"A, đám phản đồ của tộc Ẩn Ma mà cũng có mặt mũi tới tham gia quyết đấu sao? Nếu thân phận đệ tử trưởng thôn rơi vào tay các người thì chẳng phải tương lai tộc ta coi như xong rồi sao?"
Một tiếng cười chói tai vọng tới.
Tần Linh liếc nhìn rồi lập tức cau mày lại: "Trần Thủ! Anh vẫn còn dám tới? Lẽ nào lần trước tôi dạy dỗ anh chưa đến nơi đến chốn?"
Trần Thủ lập tức thay đổi sắc mặt, hừ lạnh: "Lần đó là tôi không chuẩn bị thôi! Do chủ quan thôi! Nếu không với sức cô thì sao xứng làm đối thủ của tôi?"
"Vậy sao? Vậy lát nữa lên lôi đài so cao thấp, xem rốt cuộc là do anh chủ quan hay là do anh quá yếu", Tần Linh cười đáp.
"Cô...", Trần Thủ giận dữ nghiến răng nhưng cũng không biết phản bác ra sao.
Lúc này, bên cạnh có một người phụ nữ tóc dài quát: "Lên lôi đài? Không cần! Tần Linh, cô căn bản không đủ tư cách bước lên đó!"
Tần Linh hơi sững lại, liếc mắt nhìn sang, sau đó ngạc nhiên đáp: "Trần Đọa Phi?"
"Trần Đọa Phi! Cô đang nói nhảm gì vậy? Tại sao chúng tôi không đủ tư cách lên đó kia chứ?", Ma Bình đứng dậy, trầm giọng quát.
"Các người đương nhiên không đủ tư cách! Toàn một lũ phản đồ của tộc Ẩn Ma! Một đám cẩu tạp chủng làm gián điệp cho Thiên Ma Đạo Nhân! Các người dựa vào đâu mà đòi tham gia trận quyết đấu?", Trần Đọa Phi lớn tiếng quát.
Tiếng quát của cô ta khiến mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía đó.