TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3046 "TÔI BỎ CUỘC".

Luật của trận quyết đấu mọi người đều đã nắm rõ.

"Quy tắc: Không được làm bị thương đối thủ, muốn thắng thì phải chế ngự được đối phương, không được sử dụng binh khí, không được dùng những chiêu thức gây nguy hiểm đến tính mạnh. Nếu cả hai người giao đấu quá lâu vẫn không phân thắng bại thì sẽ chọn người có khí công mạnh hơn. Đương nhiên, trận quyết đấu này mục đích chính không phải để kiểm tra xem cảnh giới võ lực của các thí sinh cao tới đâu, mà chủ yếu là xem tầm nhìn và kỹ năng của thí sinh ra sao! Khi quyết đấu cần dùng trí thông minh, chỉ có người tài trí hơn người mới đi được đến cuối cùng. Nếu dồn hết sức cho một trận đấu thì sẽ không đủ sức để trụ đến cuối cùng!"

Trưởng thôn bình tĩnh tuyên bố, sau đó phất tay một cái.

Người bên cạnh lập tức lấy ra hai ống rút thăm lớn đặt lên bàn.

"Cuộc quyết đấu này sẽ tiến hành bằng hình thức rút thăm, mỗi lượt đấu rút hai lần! Lần thứ nhất để quyết định số người tham gia thi đấu, lần thứ hai là để quyết định những người tham gia trận đấu!"

Trưởng thôn quay sang bên cạnh, nói: "Có thể bắt đầu rồi".

"Vâng, trưởng thôn!"

Người kia gật đầu, sau đó lớn tiếng tuyên bố: "Ma Chấn tôi sẽ giám sát và tổ chức bốc thăm cho mọi người, các vị có ý kiến gì không?"

"Không có!"

Mọi người đồng thanh nói.

Ma Chấn lập tức thò tay vào một trong hai cái ống, lấy ra một mảnh giấy rồi mở ra trước mặt tất cả mọi người.

Trên mảnh giấy hiện lên một chữ "ba".

"Trận đấu đầu tiên sẽ là cuộc đấu giữa ba người!", trưởng thôn tuyên bố.

"Ngay trận đầu đã hỗn chiến rồi".

"Có cái hay để xem rồi dây".

"Không biết là ba kẻ đen đủi nào".

"Xin đừng là con".

Mọi người xôn xao bàn tán.

"Cuộc đấu ba người?", Lâm Chính hỏi với vẻ nghi hoặc: "Ba người thì đánh sao?"

"Đó chính là sự khác biệt của trận quyết đấu chọn đệ tử lần này", Tần Linh cười nói: "Những trận đấu tuyển chọn đồ đệ sẽ không như những trận đấu thông thường, sẽ không phải một đấu một. Trưởng thôn hy vọng người được chọn tài trí vẹn toàn, văn võ song toàn, nếu chỉ mạnh thôi thì chưa đủ, mà còn phải có năng lực ứng biến và tầm nhìn. Mà hỗn chiến như vậy sẽ kiểm tra trí tuệ của một người, cho nên mới có việc bốc thăm chọn số người tham gia trận đấu".

"Hoá ra là vậy", Lâm Chính lúc này gật đầu hiểu ra.

"Trận đấu từ ba người trở lên là hỗn loạn nhất. Cục diện như vậy dễ khiến thể lực của một người hoàn toàn bị rút cạn. Cho dù có thắng được cũng mệt đến mất nửa cái mạng, không thể cầm cự đến trận cuối cùng. Cho nên không ai muốn tham gia vào một trận hỗn chiến như vậy cả. Vậy mà trận đầu lại như vậy, không biết ai sẽ lên thớt' đây", Ma Bình cười nói.

"Chỉ mong không phải chúng ta, nếu không thì dù có thắng đằng sau cũng chẳng còn sức".

"Đúng vậy, chỉ đành cầu nguyện thôi".

Mấy người họ rì rầm bàn tán, sau đó âm thầm cầu nguyện.

Rất nhanh sau đó, lần bốc thăm thứ hai cũng đã có kết quả.

"Số 18! Số 21! Số 37!"

Ma Chấn dõng dạc tuyên bố.

"Số 18 Vương Hạo, số 21 Trương Gia, số 37 Triều Nguyệt!"

"Không có mình, may quá!"

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Ba người vừa được gọi tên mặt trắng bệch, thở ngắn than dài bước lên lôi đài.

Cuộc đấu ba người khó khăn hơn đấu hai người rất nhiều. Ba người thì không chỉ đọ võ lực mà còn đọ tài trí.

Ai cũng muốn đứng ngoài, dụ cho hai đấu thủ còn lại đánh chán thì thôi.

Cho nên ba người vừa lên đài, thế cục đã giằng co rất lâu.

Cứ như vậy giằng co đến một giờ đồng hồ, Triều Nguyệt mới là người đầu tiên xin rút lui.

Cô ấy thở hồng hộc, mồ hôi như tắm, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

"Tôi bỏ cuộc".

Triều Nguyệt mềm nhũn chân, yếu ớt hô lên, sau đó được người khác dìu xuống.

Ma Chấn nhìn sang trưởng thôn.

"Ba đấu thủ này tư chất đều không tệ, nhưng không được mưu trí, không thích hợp làm đồ đệ của tôi", trưởng thôn bình thản nói.

Ma Chấn gật đầu, lập tức tuyên bố bắt đầu vòng bốc thăm thứ hai.

Những trận tiếp theo không phải hỗn chiến mà là một chọi một như bình thường.

Bầu không khí cũng càng lúc càng sôi động.

Tiếng reo hò cổ vũ vang lên không ngớt.

Khán giả cũng phấn khích theo.

Cứ như vậy đến trận thứ tám, Ma Chấn lại xóc ống bốc thăm lên, sau đó lấy ra mảnh giấy, mở nó ra.

"Oa!"

Mọi người như vỡ oà.

"Đấu năm?"

Lâm Chính nhìn mảnh giấy mà cũng cảm thấy kinh ngạc.

Đọc truyện chữ Full