Cả hiện trường chết lặng. Tam quan của bọn họ điên đảo.
Dù là khi Ma Chấn đã tuyên bố kết quả thì rất nhiều người cũng vẫn chưa kịp hoàn hồn. Cho tới khi Tần Linh nhảy xuống thì tiếng hoan hô rầm trời mới vang lên. Cả hiện trường sục sôi.
“Tần Linh thắng rồi, Tần Linh đã thắng rồi”.
“Hơn nữa còn thắng một cách dễ dàng. Ôi trời ơi, cô ấy thật sự là Tần Linh mà tôi đã quen sao?”
“Từ lúc nào mà cô ấy trở nên lợi hại như vậy thế?”
“Ôi ông trời ơi…”, không ai dám tin.
“Trần Đọa Phi, Trần Thủ, các người đừng làm khó tôi nữa. Tôi đã không so đo với các người nhiều lần rồi vậy mà các người hết lần này đến lần khác hại tôi. Nếu không phải nể tình cũng một tộc thì tôi đã sớm ra đòn sát phạt rồi. Nghe đây, nếu các người còn gây sự thì tôi không nể mặt nữa đâu”, Tần Linh trừng mắt với hai anh em rồi quay người rời đi.
Hai người bặm môi, tức lắm nhưng không làm gì được. Tần Linh giống như một con khổng tước kiêu kỳ bước đi. Đám người Ma Bình hò reo.
“Anh Lâm”, Tần Linh bước tới mỉm cười.
“Cảm giác thế nào?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Rất tốt. Trời ạ, tôi không ngờ là tôi lại lợi hại như vậy”, Tần Linh kích động nói
“Anh Lâm, có phải là do anh làm không?”, Ma Bình sà tới, khẽ nói: “Thực lực của Tần Linh tôi biết mà. Cô ấy không thể nào thắng được bất kỳ ai trong ba người kia. Vậy mà giờ cô ấy lại làm được, nhất định là do anh làm đúng không?”
“Tôi cũng không làm gì cả, chỉ giúp cô ấy điều hòa lại cơ thể thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Điều hòa cơ thể sao?”, Ma Bình giật mình: “Vậy anh có thể giúp tôi được không?”
“Hả…yên tâm, sẽ có cơ hội thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Những cuộc chiến tiếp theo với Tần Linh vô cùng thuận lợi. Đến ngay cả Đoan Mộc Chí Minh xếp vị trí thứ bảy cũng bị cô ta xử lý một cách dễ dàng.
Còn đám người Ma Bình thì bị bại trong tay của thiên tài số mười.Thực lực của Tần Linh khiến đám đông phải kinh ngạc.Tần Trác cười ha ha. Đám người ông Du thì lạnh mặt, bặm môi.
Tần Linh nhanh chóng vào trận chung kết.
Trận chung kết bao gồm hai trận, do bốn người tiến hành. Trong bốn người sẽ chọn hai và họ sẽ trở thành môn đồ của trưởng thôn.
Trận thứ nhất là Ông Yến Nam đấu với Địch Thạch Viễn. Họ đều là nhưng hạt giống tốt nên được đám đông vô cùng chú ý.Cuộc chiến diễn ra nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng Địch Thạch Viễn thắng.
Người nhà họ Địch hò reo đầy vui mừng.Địch Thạch Viễn mỉm cười.
Trận thứ hai nhanh chóng diễn ra. Tần Linh đấu với thiên tài số một của thôn Việt Thái Thanh. Đây cũng là trận chiến cuối cùng và cũng là trận chiến được quan tâm nhất.
“Tần Linh dù rất giỏi nhưng cô ấy không có nền tảng, võ kỹ có phần kỳ lạ, chưa luyện tập kỹ, so với Việt Thái Thanh thì chắc chắn là bại thôi”
“Đương nhiên. Việt Thái Thanh là thiên tài tuyệt thế hàng trăm năm nay mới có một của Ẩn Ma. Trưởng thôn đã nói rồi, đến ngay cả ông ấy lúc trẻ mà thiên phú cũng không bằng anh ta được. Thực ra ông ấy đã sớm coi anh ta là môn đồ của mình rồi”
“Vậy sao? Vậy trận chiến này còn có nghĩa gì nữa”
“Đúng rồi”, đám đông xôn xao. Tần Linh cũng cảm thấy căng thẳng.
“A Linh, đừng căng thẳng, dồn toàn lực, chỉ cần như vậy dù thắng hay thua thì đều không quan trọng”, Ma Bình an ủi. Tần Linh gật đầu thế nhưng rõ ràng là cô ta vẫn cảm thấy hết sức lo lắng.
“Cô Tần”, Lâm Chính hét lên.
“Gọi tôi A Linh là được, anh có gì dặn dò sao?”, Tần Linh vội hỏi.
“Cô ngậm cái này rồi lên chiến đấu”, Lâm Chính lấy ra một viên đan dược và giao cho cô ta.
“Anh Lâm, đây là gì vậy?”, Tần Linh nghi ngờ hỏi.
“Tôi luyện chế ra được một loại đan dược gọi là Thần Uy Đan”, Lâm Chính nói.