TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3051 VẺ MẶT TRƯỞNG THÔN KHÔNG ĐƯỢC TỰ NHIÊN.

Thắng bại quyết định ở lần này!

Tần Linh ngậm Thần Uy Đan mà Lâm Chính đưa cho, bước lên võ đài.

Trên võ đài có một người đàn ông áo trắng, tóc dài màu trắng, vẻ ngoài phóng khoáng.

Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt thản nhiên, bộ dạng cao thâm khó dò.

Lâm Chính liếc nhìn, lập tức hiểu ra.

Thực lực của người đàn ông này e là cao hơn Trần Thủ gấp trăm lần.

Với trạng thái của Tần Linh hiện nay, muốn chiến thắng người này hầu như là chuyện không thể.

May là anh đã cho Tần Linh Thần Uy Đan, nếu không, trận chiến này chắc chắn sẽ thua.

Tần Linh lên võ đài, cảm thấy áp lực tăng thêm.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày giao đấu với Việt Thái Thanh, thiên tài số một trong thôn.

Cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo.

Hai người không nói gì nhiều, lập tức lao vào chiến đấu.

Không thể không nói thực lực của Việt Thái Thanh quả thật khiến người ta khâm phục.

Tốc độ của anh ta hoàn toàn không thua kém gì Tần Linh, sức mạnh cũng không thua kém, thậm chí võ kỹ, ý thức còn vượt xa Tần Linh.

Tần Linh có được thực lực lúc này hoàn toàn là dựa vào thuốc mà Lâm Chính đưa để thăng cấp. Nền tảng của cô ta không tốt, võ kỹ thua xa Việt Thái Thanh, hai bên vừa giao đấu, Tần Linh lập tức rơi vào thế yếu, sau mấy lượt thì đã không chống đỡ nổi, liên tục lùi lại.

Trong lúc bất đắc dĩ, Tần Linh chỉ có thể cắn nát Thần Uy Đan trong miệng.

Đan vỡ ra.

Trong nháy mắt, một luồng khí ấm áp chạy dọc theo cổ họng xuống bụng, đồng thời lan ra khắp cơ thể như dòng điện.

Trong nháy mắt, Tần Linh cảm thấy như mình có sức mạnh mà không dùng hết được, mọi thứ xung quanh như chậm lại.

Quyền mang của Việt Thái Thanh vốn sắc bén, uy lực không gì sánh kịp, vào mắt cô ta lại thành ra không đáng nhắc tới.

Thật thần kỳ!

Trong lòng Tần Linh chấn động.

Việt Thái Thanh cũng ý thức được sự biến hóa của Tần Linh, anh ta nhíu mày, trở nên thận trọng hơn.

Vù!

Lúc này, Tần Linh chuyển động, như một mũi tên lao vọt tới tấn công anh ta.

Nhanh thật!

Việt Thái Thanh kinh ngạc, vội vàng giơ hai tay lên đỡ.

Rầm!

Một quyền của cô ta lại đánh ra lốc xoáy sức mạnh.

Việt Thái Thanh bị đánh bay ra khỏi võ đài, hai cánh tay như sắp đứt ra.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Thái Thanh!”.

Người nhà họ Việt đứng bật dậy hét lên.

Bố của Việt Thái Thanh trợn to hai mắt, khó mà tin được.

Người chấn động nhất là bản thân Tần Linh.

Cô ta giơ tay lên trước mặt, vẻ mặt ngơ ngác.

“Uy lực của Thần Uy Đan mà anh Lâm cho là thế này đây sao…”.

“Khụ khụ…”.

Lúc này, Việt Thái Thanh quay lại võ đài lần nữa.

Hai tay anh ta buông lỏng, dường như không còn sức lực, khóe miệng rỉ máu.

“Việt Thái Thanh, anh còn không nhận thua đi, anh không phải là đối thủ của tôi!”, Tần Linh hoàn hồn lại, lên tiếng.

“Chắc chắn cô đã dùng thuốc! Cô không thể mạnh như vậy”, Việt Thái Thanh trầm giọng, nói.

“Quy tắc quyết đấu không nói là không được dùng thuốc! Huống hồ, tôi dùng thuốc, còn anh thì không dùng sao?”, Tần Linh trả đũa.

“Chết tiệt!”.

Việt Thái Thanh nghiến răng, tấn công cô ta một lần nữa.

Nhưng Tần Linh với sự hỗ trợ của Thần Uy Đan có thể gọi là vô địch, chiêu thức của Việt Thái Thanh không còn tác dụng gì với cô ta.

Sau vài chiêu, Việt Thái Thanh lại bị đánh lùi lần nữa.

Tần Linh biết với tính nóng nảy của Việt Thái Thanh, nếu không khống chế anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không dừng lại. Cô ta tiếp tục chạy tới, vung hai tay đánh về phía Việt Thái Thanh.

Tần Linh định đánh tàn phế hai cánh tay anh ta, khiến anh ta đầu hàng.

Việt Thái Thanh cũng hiểu được ý đồ của Tần Linh, bày tư thế phòng thủ.

Nhưng tốc độ của Tần Linh quá nhanh, tiến sát đến chỗ anh ta gần như chỉ trong nháy mắt.

Hai bên giằng co một lúc, Tần Linh nắm được cơ hội tấn công vào vai của Việt Thái Thanh.

Rắc!

Rắc!

Tiếng động to rõ vang lên.

Hai tay Việt Thái Thanh bị đánh trật khớp.

“A!”.

Tiếng hét thảm thiết vang vọng tứ phía.

Người xung quanh thấy vậy đều im lặng.

Trên võ đài, Tần Linh ấn chặt Việt Thái Thanh xuống sàn bằng một tay.

Việt Thái Thanh đã bị trật khớp hai cánh tay không ngừng giãy giụa, song không có sức lực để phản kháng.

Thắng thua đã rất rõ ràng.

“Nhận thua đi! Anh thua rồi!”.

Tần Linh hét lên.

Việt Thái Thanh giãy giụa, thấy không có hiệu quả gì đành nằm xuống đất, khàn giọng nói: “Xem như cô lợi hại”.

Tần Linh thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ đứng lên, nước mắt lăn xuống.

Cô ta chưa từng nghĩ rằng có ngày mình có thể chiến thắng Việt Thái Thanh, trở thành đệ tử của trưởng thôn!

“Thắng rồi!”.

“Tốt quá!”.

“A Linh, cô giỏi quá!”.

Đám người Ma Bình mừng rỡ.

Những người xem khác cũng cảm thấy không tin được.

“Ông Trác à! Lần này ông phải đãi tiệc đấy”.

“Con gái ông thật là tài giỏi!”.

Những nhân vật tầng lớp cao của thôn Ẩn Ma đứng cạnh Tần Trác trêu chọc ông ta.

“Đãi chứ! Phải đãi chứ! Hôm nay tôi sẽ tổ chức tiệc thật lớn ở nhà tôi, mọi người phải đến đấy, ha ha ha…”.

Tần Trác vui mừng, vội vàng đứng dậy chắp tay với trưởng thôn: “Trưởng thôn, xin hãy dìu dắt con gái tôi”.

“Ừ!”.

Vẻ mặt trưởng thôn không được tự nhiên.

Ông ta nhìn ra được Tần Linh uống thuốc mới có thể chiến thắng Việt Thái Thanh, nhưng chuyện này không vi phạm quy định.

Nhưng nhân tài dựa vào thuốc mới thắng thì sao có thể bì được với Việt Thái Thanh?

Do đó, trưởng thôn không hài lòng với kết quả này cho lắm.

Trong lúc tất cả mọi người đang cảm thấy khó tin hoặc mừng rỡ cho Tần Linh...

Vù!

Một nắm đấm đột nhiên đánh mạnh vào cơ thể Tần Linh.

Tần Linh không kịp đề phòng mà nôn ra máu, ngã xuống từ trên võ đài, đập mạnh người xuống đất, không thể đứng lên lại.

Trong phút chốc, cả hiện trường trở nên yên tĩnh.

Mọi người nhìn lại, người ra tay là Việt Thái Thanh.

“Việt Thái Thanh! Anh làm gì vậy?”, Ma Bình đỏ cả mắt, gào lên.

“Làm gì à? Thi đấu còn chưa kết thúc, đương nhiên tôi phải đánh bại đối thủ!”, Việt Thái Thanh vừa nói vừa dùng cơ thể chống mặt đất, nối lại cánh tay kia.

“Nhưng anh đã nhận thua rồi!”, Ma Bình gào lên.

“Nhận thua? Tôi chưa bao giờ nhận thua, tôi chỉ nói một câu 'xem như cô lợi hại', vậy cũng tính là nhận thua sao?”, Việt Thái Thanh cười nhạt.

Nghe thấy câu này, Ma Bình lập tức á khẩu.

Đọc truyện chữ Full