Dứt lời, Lâm Chính mừng lắm. Thế nhưng anh vẫn thận trọng: “Tôi có thể dùng châm khóa chặt sinh khí trên người việt Thái Thanh, đảm bảo sinh khí không tản đi hết. Mong trưởng thôn giải độc cho tôi trước”.
“Ma độc trên người cậu không dễ giải, tôi cần ít nhất một ngày chuẩn bị. Hơn nữa quá trình điều trị cũng cần tới ba ngày. Cậu cứu người trước đi, tôi đã nói như vậy trước mặt nhiều người thế này thì chắc chắn sẽ không nuốt lời”, trưởng thôn gật đầu.
Lâm Chính lại mỉm cười: “Thôi được, nếu đã vậy thì tôi cứu người trước vậy”
Nói xong Lâm Chính quỳ xuống, tiếp tục châm cứu. Sau đó anh vận khí điều trị vết thương cho anh ta. Cứ thế tầm nữa tiếng mới kết thúc
“Vụt! vụt!”, lúc này Việt Thái Thanh bèn thở lấy thở để. Mặc dù anh ta vẫn chưa có ý thức nhưng mà mạch đã đập lại bình thường. Đám đông kinh ngạc.
“Nội tạng của anh ta bị tổn thương nghiêm trọng, cần một thời gian dài dùng thuốc. Tôi viết phương thuốc ở đây, mọi người bốc thuốc cho anh ta, chỉ cần dùng một năm thì sẽ khỏi hoàn toàn”, Lâm Chính vừa nói vừa viết.
Người nhà họ Việt mừng lắm, lập tức chắp tay: “Cảm ơn anh”.
“Không cần khách sáo”, Lâm Chính giao phương thuốc cho Thạch Phương sau đó quay qua mỉm cười với trưởng thôn: “Trưởng thôn giờ có thể giải độc cho tôi chưa?”
“Thôi được”.
Trưởng thôn lắc đầu: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ giải độc cho cậu nhưng tôi nhắc cậu trước. Là cậu muốn tôi giải độc chứ không phải tôi ép cậu. Vì vậy trong quá trình giải độc mà xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn thì đều không liên quan tới tộc Ẩn Ma chúng tôi. Cậu có đồng ý không?
“Ngoài ý muốn sao?”, Lâm Chính giật mình
“Quá trình giải độc vô cùng đau đớn và nguy hiểm”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu thế nhưng vẫn mỉm cười: “Nếu như không giải độc thì tôi cũng sẽ chết vậy thì sợ gì đau khổ đây. Ông cử giải đi là được”.
“Vậy được, lát nữa tôi và Đại chấp sự sẽ chuẩn bị đồ cần thiết. Sáng ngày mai cậu tới cấm địa của Ẩn Ma ở phía Nam của thôn đợi. Rõ chưa?”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Cấm địa Ẩn Ma?”, bố con Tần Trác tái mặt. Ma Bình cũng cả thấy khó hiểu, anh ta định nói gì đó với Lâm Chính.
Rất nhiều ma nhân có mặt cười cổ quái và nhìn Lâm Chính bằng vẻ ý vị. Lâm Chính không hiểu.
Trưởng thôn liếc nhìn rồi thản nhiên nói: “Bởi vì buổi tuyển chọn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên danh sách môn đồ lần này vẫn chưa thể quyết định. Buổi tuyển chọn sẽ đổi ngày, mọi người giải tán đi”.
Đám đông rời đi.
“Cô Tần, chúng ta về thôi. Tôi sẽ trị thương cho cô”, tâm trạng của Lâm Chính rất tốt.
Thế nhưng sắc mặt của Tần Linh thì tái nhợt. cô ta nghiến răng nói: “Anh Lâm, vết thương của tôi không vội. Anh vẫn nên chuẩn bị sớm đi”.
“Tôi sẽ chuẩn bị, tại sao sắc mặt của cô trông khó coi thế?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.
“Bởi vì cách mà trưởng thôn giải độc cho cậu ngày mai có khả năng không phải là cách mà chúng tôi vẫn nghĩ” ,Tần Trác bước tới
Lâm Chính giật mình: “Đó là cách gì vậy?”
“Chúng tôi vốn tưởng trưởng thôn sẽ sử dụng cấm thuật để chữa trị cho cậu. Thế nhưng mai mà cậu tới cấm địa thì…có thể là ông ta mượn trận pháp Ẩn Ma để giải độc cho cậu. Nếu dùng cách đó thì đúng là thập tử nhất sinh”, Tần Trác lắc đầu.
“Trận pháp Ẩn Ma sao? Nguy hiểm vậy cơ à?”
“Trận pháp là thứ do tổ tiên Ẩn Ma của chúng tôi để lại, nó rất nhạy cảm với ma khí. Tôi nghĩ trưởng thôn định dùng trận pháp hút ma khí trong người cậu ra. Hơn nữa, trận phải này không phải do con người điểu khiển. Một khi trận lực quá lớn thì sau khi nó hút hết ma độc trong người cậu sẽ không ngừng hút tiếp. Khi đó nó sẽ hút tới huyết cốt của cậu”.
“Nguy hiểm vậy cơ à?”, Lâm Chính ngạc nhiên: “Vậy tại sao trưởng thôn không dùng cấm thuật điều trị cho tôi?”
“Tôi nghĩ có hai điểm: Một là lo cậu sẽ học lén được cấm thuật. Vì dù sao y thuật của cậu cũng kinh người như vậy cơ mà. Chắc chắn là khả năng quan sát và học hỏi của cậu cũng kinh người. Cấm pháp không thể truyền dạy ra bên ngoài được, nếu không trưởng thôn sẽ đắc tội với tộc Ẩn Ma. Ông ta sẽ không gánh nổi trách nhiệm. Hai là cấm thuật một khi khởi động cũng phải trả giá. Nó không chỉ gây hao tổn nguyên khí của trưởng thôn mà đồng thời còn tiêu hao một lược lớn dược liệu của tộc Ẩn Ma nữa. Tôi nghĩ trưởng thôn tiếc vì vậy mới định dùng pháp trận để giải độc cho cậu”, Tần Trác nói.
“xem ra tôi đã đánh giá quá cao vị trưởng thôn này rồi”, Lâm Chính chau mày.
“Người anh em, trưởng thôn cũng có chỗ khó của ông ta. Có điều tôi nghĩ chuyện này vẫn có thể xoay chuyển được. Cậu về nghỉ ngơi trước, tôi đi gặp trưởng thôn nhờ ông ấy dùng cấm pháp cứu cậu”, Tần Trác nói xong vội chạy đi.
Lâm Chính nhìn theo với vẻ mặt đanh lại.
Tần Trác đi rất lâu, tới nửa đêm mới quay về. Tần Linh sau khi băng bó xong thì cứ đứng ngoài cửa đợi Tần Trác. Vừa thấy ông ta quay về, cô ta đã lập tức lao lên hỏi. Thế nhưng Tần Trác chỉ thở dài, lắc đầu rồi quay người đi về phóng. Tần Linh tái mặt.
“Sống chết có số, hà tất phải đau lòng”, Lâm Chính an ủi.
“Sớm biết vậy thì anh nên ép luôn trưởng thôn dùng cấm pháp giải độc cho anh rồi cứu Việt Thái Thanh mới phải”, Tần Linh nói
“Đúng là nên như vậy. Tôi đã tính nhầm rồi”, Lâm Chính cười khổ.
Thực ra anh cũng từng nghĩ tới việc khống chế vài nhân vật quan trọng của thôn để ép trưởng thôn phải ra tay nhưng lúc này anh đã bị ma độc xâm nhập, trạng thái không được tốt. Đối phó với mấy người như Tần Linh thì không thành vấn đề nhưng đối phó với đám đại ma thì sẽ tốn sức, một khi thất thủ thì sẽ gặp đại kiếp.
Chuyện tới nước này đành đi một bước tính một bước vậy. Lâm Chính lấy ra một chiếc hộp, mở ra và nhìn viên đan dược bên trong.
Nếu ngày mai mà không đối kháng được với pháp trận Ẩn Ma thì đành phải dùng viên đan dược này thôi. Nghĩ tới đây Lâm Chính đóng nắp hộp lại và hạ quyết tâm.
Ngày hôm nay, Lâm Chính được Tần Linh đưa tới cấm địa Ẩn Ma. Điều khiến anh bất ngờ là có hàng nghìn người của tộc Ẩn Ma đợi ở đây.
“Cấm địa khởi động, cần người dân thôn chứng kiến. Người anh em, cậu mau tới đây đi”, trưởng thôn bước lên, thản nhiên nói.