Khởi động một cấm địa mà cần phải có người dân thôn chứng kiến sao?
Lâm Chính chau mày, bước tới. Cả hiện trường im lặng. Vô số cặp mắt đồ dồn về phía anh.
Mặc dù bọn họ không nói gì nhưng nhìn ánh mắt và biểu cảm của họ trông vô cùng phức tạp. Có người cười khẩy, có người tiếc nuối, có người dửng dưng.
“Người anh em. Cậu đã chuẩn bị xong chưa?”, trưởng thôn nhìn Lâm Chính và hỏi.
“Tôi chuẩn bị xong rồi”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy tốt, bắt đầu mở cấm thuật”, trưởng thôn phất tay.
Vài người của tộc Ẩn Ma lập tức bước tới cửa lớn của cấm địa, lấy chìa khóa ra cắm vào ổ khóa và vặn mở. Âm thanh nặng nề vang lên. Cửa lớn từ từ mở ra. Một luồng khói trắng lập tức từ trong phóng tới
Đây là sát khí sao? Lâm Chính chau mày. Thế nhưng sát khí rất dày, khiến anh không thể nhìn rõ thứ gì.
“Trưởng thôn”, lúc này Tần Linh vội vàng bước tới quỳ phụp xuống.
“Cháu làm gì vậy?", trưởng thôn chau mày.
“Xin trưởng thôn hãy dùng cách khác giải độc cho anh Lâm. Xin trưởng thôn”, Tần Linh đau khổ gào thét và khấu đầu.
Đám đông ngước nhìn. Sắc mặt của trưởng thôn trông vô cùng khó coi.
“Xin trưởng thôn hãy dùng cách khác để giải độc”, lúc này Tần Trác cũng bước ra chắp tay nói.
“Xin trưởng thôn”, đám người Ma Bình cũng vội lên tiếng.
Rõ ràng mọi người biết cách này không thể sử dụng. Để giữ được tính mạng cho Lâm Chính thì bọn họ chỉ còn cách cầu xin. Thế nhưng chỉ dựa vào họ thì rõ ràng không thể lay chuyển được trưởng thôn.
“Muốn giải độc thì chỉ có cách này. Mọi người muốn tôi đổi cách nào?”, trưởng thôn nói.
“Cấm pháp của Ẩn Ma không giải được độc sao?”, Tần Trác hoi.
“Cấm pháp của Ẩn Ma có thể nhưng sẽ dùng hết ba miếng Cốt Ngọc Tinh. Tần Trác, thôn Ẩn Ma chỉ còn năm miếng thôi. Vì cứu cậu ta mất mất ba miêng, nếu lần sau người của Thiên Ma Đạo tới làm loạn, không có Cốt Ngọc Tinh thì chúng ta lấy gì ra để đối kháng?”, trưởng thôn hừ giọng
Dứt lời đám đông tái mặt. Tần Trác cũng hoang mang.
“Không thể tiêu tốn Cốt Ngọc Tinh để cứu người này", có người lập tức đứng ra: “Cốt Ngọc Tinh do thi cốt của tổ tiên kết tinh, là vật hộ thân của tộc Ẩn Ma do tổ tiên để lại. Nếu như vì một người ngoài mà tiêu hao hết chúng thì tộc Ẩn Ma sẽ rơi vào nguy hiểm. Vậy thì chúng ta sao xứng với món quà tặng của tổ tiên chứ?”
“Đúng vậy, vì một người mà cả tộc Ẩn Ma phải gặp nguy hiểm sao? Tôi không đồng ý”.
“Tần Trác, người này cứu con gái ông, ông nợ người ta, cầu xin cho cậu ta, đó là điều tôi có thể hiểu. Nhưng chúng tôi thì không nợ cậu ta thứ gì cả. Vì vậy chuyện này ông đừng khuyên nữa. Dù là trưởng thôn có đồng ý thì chúng tôi cũng sẽ không đồng ý đâu”.
“Đúng vậy, tuyệt đối không đồng ý”.
“Hoặc là dùng pháp trận, hoặc là chết, tuyệt đối không có cách thứ ba”.
Rất nhiều người của tộc Ẩn Ma lên tiếng. Thái độ của họ rất quả quyết.
Hai bố con Tần Trác tái mặt, á khẩu. Ma Bình cũng không dám lên tiếng. Lâm Chính thấy vậy chỉ lắc đầu: "Tần Linh, ông Tần, ý tốt của mọi người tôi nhận. Còn về chuyện này thì mọi người cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Dùng trận pháp thì dùng thôi, ít nhất còn có thể chữa trị được, dù chỉ có một chút hi vọng”.
“Anh Lâm”, Tần Linh rơi nước mắt.
“Là do tôi bất tài, không thể giúp được cậu”, Tần Trác thở dài.
“Không liên quan gì tới ông cả, đừng tự trách mình nữa", Lâm Chính cười thản nhiên, sau đó quay qua: “Trưởng thôn, chúng ta vào trong thôi.
“Được”, trưởng thôn gật đầu, dẫn theo vào người vào trong.
Cộng thêm Lâm Chính, tất cả có bảy người. Họ vừa bước vào cấm địa thì cánh cửa đóng lại. Những người khác ở bên ngoài đợi
Cấm địa không lớn lắm, giống như là khu nghĩa trang vậy. Ở đây chủ yếu là mộ, có tới hàng trăm ngôi. Sát khí dày đặc phát ra từ những ngôi mộ này.
Chắc chắn trong mộ là xác của các đại ma, nếu không sát khí đã không mạnh đến như thế.
Lâm Chính suy nghĩ. Anh nhìn một lúc nhưng không thấy đại trận đâu.
“Trưởng thôn, đại trận ở đâu?”.
“Không phải ở dưới chân cậu sao?”, trưởng thôn nói.
“Dưới chân”, Lâm Chính giật mình,nhìn xuống.
Anh thấy dưới chân trống không, không có gì cả. Đột nhiên anh ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nhìn bốn phía và rồi nhìn dưới chân mình…
“Cả cấm địa này…chính là đại trận sao?”