Nghe Sơn Ma nói, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Sơn Ma, ông dám làm ra chuyện như vậy! Lẽ nào ông sợ chết?”, ông Du nổi giận, quát hỏi.
Sơn Ma dữ tợn, quát lên: “Chết? Tôi không sợ! Tôi sợ là sau khi chết còn phải trở thành một con rối bị người ta bày bố! Chết rồi mà không được yên ổn!”.
“Vậy ông vì chuyện này mà phản bội tộc?”, Tần Trác trợn to mắt, hỏi.
“Phản bội? Tôi muốn cứu vớt gia tộc! Có lẽ các người cũng biết thủ đoạn của Thiên Ma Đạo, nếu bị bọn họ giết chết sau đó chế tạo thành con rối, trở thành xác chết biết đi, thế thì sống không được, chết cũng không xong! Tôi không thể! Tôi càng không thể khiến vợ con tôi cũng rơi vào kết cục như vậy! Thế nên trưởng thôn, ông phải dẫn theo cả thôn đầu hàng! Các người không đầu hàng, Sơn Ma tôi sẵn sàng đầu hàng!”, Sơn Ma gào lên như phát điên.
“Sơn Ma!”.
Vợ và con của Sơn Ma chạy tới, quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Sơn Ma, tôi chấp thuận cho ông đầu hàng, ông sẽ được trọng dụng”, Tàn Ma nói, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Cảm ơn Tàn Ma đại nhân!”.
Sơn Ma kích động không thôi, lập tức hô to.
Tộc Ẩn Ma đã nổi giận ngút trời.
“Sơn Ma! Ông vì bảo vệ bản thân mà bán đứng gia tộc, bán đứng tôi! Ông… A… Khụ khụ, khụ khụ…”, trưởng thôn yếu ớt nói, sau đó ho dữ dội
“Trưởng thôn, đừng trách tôi! Ông vì thôn, vì đại nghĩa, tôi cũng phải vì gia đình của tôi, vì con trai của tôi! Lẽ nào ông nhẫn tâm nhìn những đứa trẻ của thôn Ẩn Ma bị người của Thiên Ma Đạo chế tạo thành con rối, giống như công cụ hay sao?”, Sơn Ma nói một cách dữ tợn.
Trưởng thôn không nói lời nào.
“Sơn Ma! Ông bớt nhiều lời! Ông phản bội tộc, chúng tôi sẽ băm vằm ông ra thành trăm mảnh!”.
“Đúng vậy! Ông chết chắc rồi!”.
“Sơn Ma, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!”.
Mọi người gào lên, ai cũng kích động, lòng đầy căm phẫn.
“Ai chết còn chưa chắc đâu!”, Sơn Ma cười nhạt nói.
“Sơn Ma, đây là con đường mà ông chọn. Mỗi người đều có quyền lựa chọn, ông đã muốn đi con đường này thì tôi tôn trọng ông, từ bây giờ chúng ta sẽ là kẻ thù”, trưởng thôn nén nhịn cơn đau nơi bụng, khàn giọng nói.
Sơn Ma nhíu mày, không nói gì, chỉ nói với vợ mình: “Mọi người mau mau qua đây!”.
“Sơn Ma! Đừng!”.
“Chúng tôi không muốn phản bội tộc”.
Vợ của Sơn Ma đau khổ gào khóc.
“Bà… Người phụ nữ trưởng thành mà có ánh mắt nông cạn thế sao? Hôm nay tộc Ẩn Ma chắc chắn sẽ chết! Sao bà không nghe tôi? Lẽ nào bà cũng muốn chết?”, Sơn Ma sốt sắng.
Trưởng thôn không muốn dây dưa, quát lên: “Ra tay!”.
“Trưởng thôn!”.
Mọi người kinh hãi.
“Ra tay!”.
Trưởng thôn gào lên, một tay nắm dao găm của Sơn Ma muốn đẩy nó ra, muốn khống chế ngược lại Sơn Ma.
Động tác của Sơn Ma rất nhanh, sức mạnh cũng rất lớn, trưởng thôn bị thương lập tức bị đánh văng ra, trên cổ còn bị lướt một đường, máu tuôn ra.
“Trưởng thôn!”.
Ông Du, Tần Trác và những người khác chạy tới, vội vàng đỡ trưởng thôn.
Bác sĩ trong thôn chạy đến cầm máu cho ông ta.
“Đừng lo cho tô! Giết! Giết! Giết! Vì tộc Ẩn Ma giết ra ngoài! Dẫn theo người trong tộc rời khỏi đây!”, trưởng thôn vội vàng nắm lấy tay bác sĩ trong thôn, dùng hết sức lực cuối cùng hét lên.
Mọi người chấn động, đồng loạt ngẩng đầu, chảy nước mắt máu.
“Giết!”.
Tàn Ma hét lên.
Ngay lập tức, người Thiên Ma Đạo ở xung quanh vây lại.
Sát khí cuồn cuộn và ý chí chiến đấu lạnh lùng kích động tất cả người của tộc Ẩn Ma.
Mọi người hiểu giờ đã là thời khắc sinh tử tồn vong, không thể kiêng dè điều gì nữa.
“Mọi người, hôm nay chúng ta hãy chiến đấu một trận, nhất định phải bảo vệ tôn nghiêm của tộc Ẩn Ma!”.
“Chiến!”.
“Chiến!”.
“Chiến!”.
Người của tộc Ẩn Ma gào lên.
“Giết!”.
Được sự dẫn dắt của ông Du và những người khác, tộc Ẩn Ma xông về phía người của Thiên Ma Đạo.
Hiện trường hỗn loạn.
Trận chiến lập tức bùng nổ.