“Các người… Các người đã giết Lăng Ma?”.
Trưởng thôn đỏ cả hai mắt, đau khổ gào lên.
“Ông ta là một kẻ cố chấp giống như ông, người không phục tùng Thiên Ma Đạo xưa nay chỉ có đường chết. Trước nay Thiên Ma Đạo luôn tận dụng mọi thứ, dù ông ta có chết, cơ thể ông ta cũng rất hữu ích! Hai cánh tay ông ta ở chỗ tôi, hai mắt ông ta ở chỗ Ma Quân thứ ba, hai chân ông ta, tim ông ta đều được những người khác nhau dùng ở nơi cần dùng! Thật ra, ông ta chưa thật sự chết, mà là đổi một cách sống khác!”, Tàn Ma bình tĩnh đáp.
Câu này vừa nói ra, hô hấp của mọi người thôn Ẩn Ma như ngưng đọng.
Trưởng thôn mở to hai mắt, gương mặt cứng đờ.
Sự tham lam vô đạo của Thiên Ma Đạo bọn họ rõ hơn ai hết. Vì tộc Ẩn Ma không thể chấp nhận sự độc ác tàn bạo của Thiên Ma Đạo nên mới tách ra, ở ẩn nơi Đầm Lầy Chết, sống cuộc sống không tranh với đời.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Thiên Ma Đạo sao có thể buông tha cho bọn họ?
“Tôi không quan tâm các người sống hay chết, bởi vì đối với chúng tôi mà nói, dù là một thi thể lạnh lẽo cũng có tác dụng rất lớn! Vì vậy, tôi chỉ cho các người một cơ hội, hàng thì có thể nhặt lại một mạng, không hàng thì trừ cái chết ra, mọi thứ không thay đổi! Tôi hi vọng các người thông minh một chút”, Tàn Ma nói.
Sự vô tình và tàn khốc trong giọng nói vô cùng rõ rệt.
Người của tộc Ẩn Ma đều có vẻ mặt nghiêm trọng.
“Thái độ của mọi người thế nào?”.
Trưởng thôn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn mọi người, bình tĩnh hỏi.
Đây đã không chỉ là chuyện liên quan đến sống chết.
Mặc dù người của tộc Ẩn Ma không thích chém giết tranh đấu, nhưng bọn họ vẫn giữ lại ma tính. Vào thời khắc quan trọng, bọn họ đều không sợ chết.
Bọn họ chỉ sợ chết cũng không được yên ổn!
Nếu sau khi chết mà còn bị đám người này tận dụng cơ thể… ai mà chịu được?
“Trưởng thôn, nói với bọn họ tôi thà tan xương nát thịt cũng không muốn làm chó cho Thiên Ma Đạo!”, ông Du đứng ra, nghiến chặt răng, hét lên.
“Nói đúng! Nếu muốn chết, tôi thà tự hủy cơ thể mình! Tộc Ẩn Ma suy cho cùng cũng là ma, ma có thể cúi đầu trước người khác sao? Nếu chúng ta khuất phục Thiên Ma Đạo thì làm sao có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông?”, Tần Trác cũng đứng lên, nghiêm túc hét lớn.
“Chiến! Chết cũng không hối!”.
“Tuyệt đối không cúi đầu với Thiên Ma Đạo!
“Chỉ là chết mà thôi! Có gì phải sợ?”.
“Chiến!”.
“Chiến!”.
“Chiến!”.
Người của tộc Ẩn Ma giơ cao tay hô hào, ai nấy đỏ cả mắt, lửa giận ngút trời.
“Hay! Hay! Hay lắm! Hôm nay tôi sẽ cùng mọi người huyết chiến tới cùng, dù có chết không toàn thây cũng không làm nhục danh thanh của Ẩn Ma!”.
Trưởng thôn liên tục gật đầu, đôi mắt mờ đục dâng tràn ý chí chiến đấu.
Ông ta quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tàn Ma! Ông đã thấy thái độ của tộc Ẩn Ma chúng tôi rồi chứ?”.
“Thái độ của các người? Ồ? Tôi thấy rồi! Đương nhiên tôi nhìn thấy rồi!”, Tàn Ma nhếch khóe miệng, mỉm cười nói.
Trưởng thôn sửng sốt, có dự cảm không lành, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ sau lưng.
Ông ta quay đầu lại.
Khi trưởng thôn vừa xoay người lại, một con dao găm đen đã đâm vào bụng ông ta.
Phập!
Trưởng thôn rùng mình, mắt mở to nhìn người trước mặt.
Đó là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, mặt mày hung dữ. Người này là đội trưởng đội tuần tra, Sơn Ma!
“Cái gì?”.
Mọi người kinh hoàng.
“Sơn Ma! Ông làm gì vậy?”.
“Dừng tay!”.
“Sơn Ma! Ông muốn làm phản sao?”.
Ông Du, Tần Trác và những người khác kinh hãi, lập tức chạy tới.
“Cút ra hết cho tôi!”.
Sơn Ma xoay người bắt giữ trưởng thôn, rút con dao găm đâm vào bụng ông ấy ra, sau đó kề lên cổ trưởng thôn, quát lớn.
Mọi người lập tức dừng bước.
Tần Trác đỏ mắt, phẫn nộ gào lên: “Sơn Ma! Ông làm gì vậy? Ông… dám phản bội tộc Ẩn Ma sao?”.
“Tôi không muốn phản bội tộc Ẩn Ma, tôi chỉ không muốn trở thành một xác chết biết đi!”, Sơn Ma gào lên bằng giọng trầm khàn.