TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3080 CHẲNG LẼ CÔ KHÔNG TIN VÀO Y THUẬT CỦA TÔI?”.

Nhìn nửa đóa hoa Thất Sắc ở trên tấm vải đỏ, Lâm Chính gần như là lộn người xuống giường, suýt chút nữa thì ngã lăn.

“Anh Lâm, cẩn thận!”, Tần Linh vội vàng tiến tới đỡ.

“Tôi không sao!”.

Lâm Chính vội vã nói, tay đã sờ tới hoa Thất Sắc.

Anh cẩn thận nâng hoa trên tay quan sát, sau đó lại ngửi ngửi, giống như đang kiểm tra dược tính của hoa Thất Sắc.

Thạch Chính Quân cười nhẹ: “Thần y Lâm, cậu nên về giường nghỉ ngơi đi. Tôi đã kiểm tra dược tính của hoa Thất Sắc, lát nữa tôi sẽ giao tài liệu cho cậu, cậu có thể từ từ xem, cần gì phải xuống giường? Vết thương của cậu cũng mới lành!”.

Lâm Chính nghe vậy lại nhướng mày, ngẩng đầu nói: “Ông đã kiểm tra dược tính của hoa Thất Sắc, sao không cất nó trong môi trường chân không?”.

“Cất trong môi trường chân không?”, bác sĩ thôn Thạch Chính Quân sửng sốt: “Vì sao?”.

“Ông không cảm nhận được trong khí tức mà hoa Thất Sắc tỏa ra có một tia Huỳnh Quang Huyền Khí sao?”, Lâm Chính nói.

“Huỳnh Quang Huyền Khí?”.

Thạch Chính Quân biến sắc, lập tức tiến tới ngửi ngửi.

Chốc lát sau, ông ta kinh ngạc quay đầu lại ra lệnh: “Mau đi lấy hộp chân không của tôi tới đây! Mau!”.

“Vâng… Vâng…”.

Một người của thôn Ẩn Ma vội vã chạy đi.

“Xem ra y thuật của ông cũng chẳng ra làm sao, Huỳnh Quang Huyền Khí mà cũng không phát hiện ra! Qua lâu vậy rồi, e là Huỳnh Quang Huyền Khí của hoa Thất Sắc cũng đã bốc hơi đi hết!”, Lâm Chính nói.

Thạch Chính Quân vô cùng áy náy, hối hận không thôi, buồn bã đứng ở bên cạnh.

Tần Linh hoang mang: “Anh Lâm, Huỳnh Quang Huyền Khí là gì vậy?”.

“Huỳnh Quang Huyền Khí là một loại tinh hoa sinh ra từ nhật nguyệt thiên địa, là năng lượng đặc biệt chỉ có ở những cây thuốc cực kỳ quý hiếm. Dùng cây thuốc có Huỳnh Quang Huyền Khí để luyện chế đan dược có thể phát huy đến ít nhất 90% dược hiệu, hơn nữa xác suất 50% có thể khiến đan dược luyện chế ra biến dị, trở thành linh đan diệu dược có dược hiệu mạnh hơn, công năng toàn diện hơn!

"Hoa Thất Sắc chính là cây thuốc có Huỳnh Quang Huyền Khí, nó sinh trưởng ở trung tâm Đầm Lầy Chết không biết bao nhiêu năm, hấp thu không biết bao nhiêu tinh hoa nhật nguyệt thiên địa, vô cùng khủng khiếp, có thể gọi là dược liệu quý hiếm nghìn năm có một! Khi nó được hái xuống, rời khỏi rễ cây, Huỳnh Quang Huyền Khí sẽ bắt đầu tiết ra ngoài. Chỉ khi nào đặt nó vào chân không mới giữ được huyền khí, nếu không, không bao lâu sau tất cả huyền khí sẽ chảy cạn”, Lâm Chính nói.

Tần Linh hít sâu một hơi: “Hóa ra là vậy…”.

Không lâu sau, hộp chân không đã được mang tới, Thạch Chính Quân vội vàng đặt hoa Thất Sắc vào trong đó.

Đợi đóng nắp hộp lại, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Huỳnh Quang Huyền Khí kỳ diệu như vậy, thần y Lâm lại có thể nhìn thấu, tôi rất khâm phục y thuật của cậu! Khâm phục!”, Thạch Chính Quân chắp tay.

“Tôi chỉ biết nhiều hơn ông một chút, không có gì đáng để khâm phục”.

Lâm Chính lại ngồi xuống giường, lắc đầu nói: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”.

“Hai ngày rồi”.

“Hai ngày cơ à?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó lắc đầu thở dài: “Nói vậy thì những người khác không cứu được rồi”.

Nơi này khí hậu đặc biệt, đừng nói là hai ngày, hai tiếng cũng đủ làm thi thể thối rữa, không thể điều trị tiếp nữa.

Mọi người nghe vậy đều thẫn thờ nhìn anh, sau đó ai nấy ngửa đầu lên trời thở dài, nhiều người đã rơi nước mắt.

“Xin lỗi”.

“Thần y Lâm không cần tự trách, cậu đã tận lực rồi. Chính cậu đã cứu thôn Ẩn Ma chúng tôi, cứu tộc Ẩn Ma chúng tôi, cứu nhiều người như vậy. Nếu không có cậu, tộc Ẩn Ma chúng tôi đã bị diệt tộc từ lâu”, trưởng thôn đi tới, nói.

Sau đó, ông ta quỳ một gối xuống hành lễ với Lâm Chính.

Những người khác lập tức làm theo.

“Thần y Lâm, tôi và tất cả mọi người trong thôn Ẩn Ma xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến cậu!”.

“Mọi người làm gì vậy? Mau đứng dậy đi, tôi không nhận nổi đâu”.

Lâm Chính vội vàng đỡ mọi người dậy.

“Thần y Lâm, cậu xứng được nhận đại lễ này. Cậu không những đã cứu chúng tôi, mà cậu còn có được truyền thừa của tổ tiên tộc Ẩn Ma chúng tôi, cậu chính là người của tộc Ẩn Ma chúng tôi!”, trưởng thôn thở than.

“Đó chỉ là trùng hợp, tôi chỉ chữa trị Ma Độc trên người tôi, bây giờ Ma Độc đã được giải, tôi cũng nên rời đi rồi”.

Lâm Chính nói, sau đó lại ho khẽ mấy tiếng.

“Anh Lâm, anh vẫn chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi mấy ngày rồi hẵng đi”, Tần Linh vội nói.

“Tôi đã ở tộc Ẩn Ma lâu quá rồi, không thể tiếp tục ở lại đây nữa, tôi phải quay về”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Nhưng vết thương trên người anh…”.

“Chút vết thương này không tính là gì”, Lâm Chính cười đáp: “Thế nào? Chẳng lẽ cô không tin vào y thuật của tôi?”.

Tần Linh há miệng, không biết nên phản bác thế nào.

“Nếu thần y Lâm muốn về, chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Thôn Ẩn Ma sụp đổ đợi ngày phục hưng, chúng tôi cũng không có gì chiêu đãi. Thần y Lâm, hoa Thất Sắc này coi như chút tâm ý của tộc Ẩn Ma chúng tôi, xin cậu hãy nhận cho”, trưởng thôn lấy hộp chân không từ tay Thạch Chính Quân, đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhận lấy hộp, giả vờ khách sáo: “Trưởng thôn, vậy có được không?”.

“Bảo kiếm phải xứng với anh hùng, y thuật của thần y Lâm hơn xa của tôi, vật này tôi cũng không dùng đến, tặng cho thần y Lâm thì hơn!”, Thạch Chính Quân mỉm cười đáp.

“Nói phải, ân đức của thần y Lâm, tộc Ẩn Ma chúng tôi suốt đời khó quên, đây chỉ là một vật bình thường mà thôi, chúng tôi có gì mà không nỡ?”, trưởng thôn cũng lên tiếng.

Lâm Chính thấy vậy thì thở phào: “Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa”.

Anh cất hộp chân không đi, suy nghĩ một lúc lại nói: “Trưởng thôn, tôi đề nghị tộc Ẩn Ma nên di dời đi nơi khác đi, nơi này không ở thêm được nữa”.

Nghe vậy, vẻ mặt trưởng thôn chợt trở nên khó coi.

Đọc truyện chữ Full