Lâm Chính có ý gì, trưởng thôn và mọi người hiểu rất rõ.
Lần này có thể nói là đám người Tàn Ma toàn quân bị diệt, thất bại lớn như vậy chắc chắn sẽ khiến Thiên Ma Đạo chấn động, chắc chắn bọn họ sẽ không cam tâm, rồi cũng sẽ quay lại lần nữa.
Lần sau quay lại sẽ là một lực lượng khủng khiếp hơn.
Lần này tộc Ẩn Ma có Lâm Chính hỗ trợ mới qua được một kiếp, còn lần sau thì sao?
Hơn nữa, lần này có thể thắng cũng là nhờ may mắn. Bởi vì dựa vào sức mạnh bản thân Lâm Chính chưa chắc có thể đối phó được với Tàn Ma đã giải phóng ma tính. Anh phải dùng đến Đại Vô Phi Thăng Đan và sát lực vô tận mới giết được Tàn Ma.
Nếu như không có hai thứ đó hỗ trợ, thực lực của Lâm Chính hiện nay đối diện với Tàn Ma đã giải phóng ma tính, dù có thể thắng cũng chỉ là thắng một cách thê thảm.
Lần sau, cao thủ của Thiên Ma Đạo tấn công thôn sẽ chỉ điên cuồng và mạnh hơn Tàn Ma.
“Thần y Lâm nói phải, thật ra đây cũng là chuyện mà chúng tôi đang thảo luận. Chúng tôi muốn đi thì dễ, nhưng mộ phần của tổ tiên vẫn ở đây, sao có thể bỏ lại được?”, trưởng thôn khó xử nói.
“Di dời đi cùng là được rồi”, Lâm Chính nói thẳng.
“Di dời… Đây là nơi mà đời đời tổ tiên của tộc Ẩn Ma chúng tôi sinh sống, cứ đi như vậy… sau này tôi chết, xuống dưới gặp tổ tông thì phải giải thích thế nào…”, trưởng thôn không nỡ.
“Vậy đợi đến khi tộc Ẩn Ma bị diệt tộc thì ông định giải thích thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Chuyện đó…”, trưởng thôn nghẹn lời.
“Ông tự nghĩ cho kỹ đi, nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi, đây là số điện thoại của tôi”.
Lâm Chính viết số điện thoại đưa cho trưởng thôn, sau đó chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.
“Thần y Lâm, xin hãy đợi đã”.
Trưởng thôn vội nói.
“Sao?”, Lâm Chính quay đầu.
Trưởng thôn tỏ ra rất quẫn bách, do dự một lúc mới thở dài: “Thần y Lâm, thực không dám giấu, tôi không muốn di dời là vì tộc Ẩn Ma chúng tôi chung quy cũng không phải người thế tục, trong cơ thể chúng tôi chảy dòng máu của ma, chúng tôi là ma nhân. Nếu dời đi thì phải có một vùng đất âm sát, chúng tôi mới có thể sinh sống yên ổn, tiếp tục tu luyện. Nếu tìm đại một nơi nào đó thì sẽ khiến huyết mạch Ẩn Ma chúng tôi dần dần biến mất”.
“Cho nên…”.
“Nếu thần y Lâm không phiền thì có thể tìm giúp một nơi phong thủy bảo địa có nhiều khí tức âm sát hay không? Nếu vậy, tôi sẽ di dời… Thần y Lâm yên tâm, tôi sẽ không bao giờ quên công ơn của cậu đối với tộc Ẩn Ma”, trưởng thôn vội nói.
“Nơi có nhiều khí tức âm sát mà gọi là phong thủy bảo địa?”, Lâm Chính dở khóc dở cười, anh đột nhiên nhớ tới điều gì, vỗ trán nói: “Đúng là có một nơi, chỉ không biết có phù hợp với điều kiện của các ông hay không”.
“Nơi nào?”.
Trưởng thôn, bác sĩ thôn Thạch Chính Quân và những người khác vây lại.
“Nam Thành, thành phố ngay sát Giang Thành. Ở ngoại ô Nam Thành có một ngọn núi, vì nó khá quỷ dị nên không ai ở trên núi, cũng ít khi có người lên núi. Sau này có người mời chuyên gia phong thủy đến đó khảo sát, nói đó là một nơi âm khí rất nặng. Tôi nghĩ âm khí nặng thì sát khí cũng không nhẹ đi đâu được, có lẽ các ông có thể dọn tới đó”, Lâm Chính cười đáp.
Thật ra đó là một ngọn núi quỷ, nghe nói nhiều người sống không như ý đều thích lên núi quỷ tự sát, dẫn đến tiếng dữ đồn xa. Trước kia trên núi còn có vài hộ dân sống, mấy năm gần đây cũng đã dọn đi hết. Chính phủ vốn muốn khai thác ngọn núi quỷ này, nhưng cũng vì các nguyên nhân kỳ lạ mà dừng thi công, do đó núi quỷ lại thành núi hoang.
Với thực lực của người trong tộc Ẩn Ma, chắc chắn sẽ không sợ mấy chuyện linh dị này. Nếu bọn họ đồng ý, Lâm Chính có thể bàn bạc với Từ Thiên mua lại ngọn núi đó cho tộc Ẩn Ma sinh sống.
Đương nhiên anh cũng muốn lôi kéo quan hệ với tộc Ẩn Ma. Mặc dù trải qua trận chiến này, tộc Ẩn Ma đã bị thương nặng nề, nhưng sau này chiến đấu với Thiên Ma Đạo, bọn họ sẽ là một thế lực không thể xem thường.
“Trưởng thôn, nếu vậy chúng ta có thể phái một người đi cùng thần y Lâm đến khảo sát nơi đó, nếu điều kiện phù hợp thì chúng ta có thể di dời tới đó”, Thạch Chính Quân nói.
“Phải đấy trưởng thôn, có thể đi xem xem”.
“Chuyện này nên quyết định thực thi sớm”.
Những người khác cũng lên tiếng.
“Nơi đó cách Giang Thành không xa, nếu Thiên Ma Đạo còn đến xâm phạm, tôi cũng có thể cứu viện kịp thời, như vậy có thể hô ứng cho nhau, không phải rất tốt sao?”, Lâm Chính cười nói.
“Ừ”.
Trường thôn suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó chắp tay nói: “Vậy được, xin nhờ thần y Lâm giúp đỡ rồi”.
“Không cần khách sáo”.
Lâm Chính mỉm cười, trong lòng thầm mừng.