Trấn Trầm Hổ mở to hai mắt, ánh mắt hoảng hốt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, chỉ tay vào bóng người đang bước ra, ấp a ấp úng hồi lâu.
"Không thể nào... Không thể nào...", Trấn Trầm Hổ run giọng nói.
"Người này là ai?", sắc mặt Cổn Thiên Lôi tối sầm lại, cau mày lên tiếng.
"Cổn Thiên Lôi đại nhân! Người này là thần y Lâm ở Giang Thành!", Trấn Trầm Hổ gầm lên.
"Cái gì? Hắn là thần y Lâm hả?”, Cổn Thiên Lôi sửng sốt, đánh giá Lâm Chính từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: "Tôi nhớ chủ nhân đã cử người đến Giang Thành yêu cầu người của Dương Hoa phục tùng, đi cùng người của chúng ta đến Thánh Sơn xây dựng võ trường, hoàn thành đại nghiệp. Sao người này lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ những người đi Giang Thành đã xảy ra chuyện?"
"Cổn Thiên Lôi đại nhân! Người này cực kỳ khó đối phó. Ngay cả tộc trưởng của Thiên Tính Gia cũng phải chịu tổn thất lớn khi đối mặt với người này. Phải thật cẩn thận!", Trấn Trầm Hổ thấp giọng nói.
"Tộc trưởng Thiên Tính Gia là loại rác rưởi gì? Ông ta chịu tổn thất chẳng lẽ cũng có nghĩa ông đây cũng sẽ chịu tổn thất sao? Hừ! Còn so sánh tôi với lão già vô dụng kia nữa? Ông đang sỉ nhục tôi hả?", sắc mặt Cổn Thiên Lôi tái nhợt, trầm giọng quát tháo.
Trấn Trầm Hổ hít một hơi thật sâu, vội vàng ôm quyền: "Đại nhân bớt giận, tiểu nhân hoàn toàn không có ý đó”.
"Câm miệng, đứng sang một bên!"
Cổn Thiên Lôi lạnh lùng nói, sau đó bước lên phía trước, ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
"Thần y Lâm ở Giang Thành? Nói cho tôi biết sao cậu lại ở đây? Đám người Thánh Sơn chúng tôi đâu? Chẳng lẽ bọn họ chưa gặp cậu?", Cổn Thiên Lôi lạnh lùng hỏi.
"Gặp rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Trước khi tôi tới đây, bọn họ đã tới Giang Thành, cũng đã gặp tôi”.
"Vậy sao cậu còn ở đây? Tại sao không đi cùng người của tôi đến Thánh Sơn để xây dựng võ trường? Chẳng lẽ cậu làm trái ý chủ thượng? Muối chống đối với Thánh Sơn?", Cổn Thiên Lôi hắng giọng nói: "Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, đối đầu với Thánh Sơn sẽ có kết cục thế nào! Nhìn bộ dạng Thiên Tính Gia hôm nay đi, không chừng đó sẽ là ngày mai của Dương Hoa đấy!"
"Ngày mai của ông thì sao?", Lâm Chính hỏi lại.
Cổn Thiên Lôi cau mày: "Ý cậu là gì?"
"Đám người đến Giang Thành đã bị tôi xử lý gần hết rồi, tôi biết Thánh Sơn của ông có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không nương tay. Tôi ra tay thì đã kết thù với Thánh Sơn của ông rồi, nếu như vậy thì sao tôi phải khách khí chứ?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ồ? Nói như vậy, cậu có ý định giết hết tất cả mọi người ở đây sao?”, Cổn Thiên Lôi bật cười.
"Nếu đã là kẻ thù không đội trời chung thì đừng nói đến việc nhân từ, nhân từ với các người chính là tàn nhẫn với chính mình! Tôi không cho rằng các người sẽ nương tay với tôi”, Lâm Chính lắc đầu nói.
"Cậu nói đúng rồi đấy!"
Cổn Thiên Lôi nheo mắt đi thẳng về phía Lâm Chính, rất nhiều tia sét mang theo sức mạnh đáng sợ bùng phát từ cơ thể ông ta.
"Rất ít người dám chống đối với Thánh Sơn chúng tôi. Thần y Lâm, cậu là người đầu tiên. Nếu cậu đã to gan như vậy thì hôm nay tôi sẽ giết gà dọa khỉ, cũng để khiến đám người cứng đầu còn lại của Thiên Tính Gia nhìn thấy việc chống lại chúng tôi là hành động ngu xuẩn đến mức nào!”
Dứt lời, Cổn Thiên Lôi bất ngờ vung tay, phóng ra mấy tia sét đáng sợ về phía Lâm Chính.
"Thần y Lâm! Cẩn thận!"
Trại chủ Nhị Trại cố gắng đứng dậy, dùng hết sức để hét lớn.
Nhưng đã quá trễ.
Tốc độ tia sét quá nhanh.
Không ai kịp phản ứng.
Ngay lập tức, tia sét đã đến gần Lâm Chính.
Bùm!
Sét đánh vào cửa, nổ tung ngay tại chỗ.
Tia chớp bắn ra bốn phía.
Hô hấp của mọi người căng chặt.