Đòn đánh của Cổn Thiên Lôi quá mạnh.
Võ giả ở trên thế giới này, ai có thể điều khiển sấm sét như ông ta chứ?
Cái này đã không còn thuộc về phạm vi võ thuật, mà thuộc về pháp thuật!
Ông ta là thần tiên ư?
Tuy nhiên, một người đáng sợ như vậy lại chỉ là tên tay sai dưới trướng Long Thiên Tử!
Vậy Long Thiên Tử đáng sợ đến mức nào?
Không ai dám tưởng tượng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lâm Chính.
Tuy nhiên, tầm mắt của mọi người dần dần đờ đẫn, đồng tử co lại.
Ánh sáng sấm sét dần dần tan biến, khói mù biến mất.
Lâm Chính vẫn không hề nhúc nhích, đứng sừng sững tại chỗ.
Sấm sét lại không làm anh bị thương chút nào!
"Hả?"
Đôi mắt của Cổn Thiên Lôi đanh lại.
Đám người xung quanh trở nên ồn ào.
"Không bị thương? Hoàn toàn miễn dịch à?"
"Ơ... sao có thể chứ?"
"Trời ạ, cơ thể của hắn thuộc cấp độ gì vậy? Tại sao lại cứng rắn đến thế?"
Mọi người đều thấy thật khó tin.
Cổn Thiên Lôi lạnh lùng hừ một tiếng: "Hóa ra là cơ thể võ thần? Tôi đang nghĩ cậu lấy đâu ra sự tự tin như vậy, thì ra là dựa vào thứ này!”
"Đây không phải là thứ duy nhất mà tôi dựa vào”, Lâm Chính lắc đầu.
"Bớt nói nhảm, chỉ là cơ thể võ thần thì làm gì được tôi? Tôi sẽ cho cậu trải nghiệm Cửu Thiên Chân Lôi!"
Cổn Thiên Lôi hét lên một tiếng, đột nhiên nhảy lên cao cả trăm mét, sau đó khắp người ông ta tỏa ra vô số tia chớp, giống như một vị thần.
Những người bên dưới khiếp sợ, trợn mắt há mồm.
Cảnh tượng như vậy, sao không khiếp sợ chứ?
"Thánh Sơn quả nhiên có nhiều người tài giỏi!", trại chủ Tứ Trại ngơ ngác nói.
"Có lẽ, chúng ta thật sự không có chút hy vọng nào khi đối đầu với Thánh Sơn”.
"Mọi thứ chỉ là chúng ta giãy giụa trước lúc hấp hối thôi”.
Trại chủ Ngũ Trại và trại chủ Lục Trại than thở.
Sắc mặt trại chủ Nhị Trại cũng xám như tro tàn.
Thủ đoạn lợi hại như vậy, thật sự quá dọa người.
"Nhìn thấy chưa, lũ ngu xuẩn các người! Các ông lấy gì để chống đối với Cổn Thiên Lôi đại nhân? Các ông có tư cách gì mà đấu với Thánh Sơn hả? Sở dĩ tôi đầu hàng là bởi vì tôi nhìn thấy sức mạnh của Thánh Sơn! Tôi làm vậy là để gìn giữ huyết mạch của Thiên Tính Gia, tôi không phải là kẻ phản đồ! Còn các người vì nghĩa khí của bản thân mà chôn vùi cả Thiên Tính Gia!"
Trấn Trầm Hổ kích động hét lớn bằng tất cả sức lực của mình.
Dứt lời, không ai phản bác.
Trại chủ Nhị Trại nhắm mắt lại.
Chẳng lẽ.... mình sai thật sao?
Bùm!
Lúc này, sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào Lâm Chính bên dưới.
"Rút lui!"
Lâm Chính thấp giọng nói.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa bên cạnh lập tức tránh sang hai bên trái phải.
Khoảnh khắc hai người vừa rời đi, một luồng sấm sét dày như miệng bát đã giáng xuống, đánh mạnh vào người Lâm Chính.
Bùm!
Sấm chớp nổ vang, tia chớp bắn ra bốn phía.
Cơ thể Lâm Chính khẽ rung chuyển.
Mọi người thở dốc.
Cơ thể võ thần... bị chấn động sao?
"Chỉ là món khai vị thôi!"
Cổn Thiên Lôi trên bầu trời cười ha hả, sau đó lại vung cánh tay lên, một tia sét màu tím từ cánh tay lóe sáng, công kích giết về phía Lâm Chính bên dưới.
"Cuồng Lôi Tử Điện!"
Bùm!
Tia chớp màu tím xé toang bầu trời, giống như sấm sét bị bao trùm trong ngọn lửa màu tím, nhanh chóng mãnh liệt, không thứ gì sánh được, kinh thiên động địa.
"Thần y Lâm! Cẩn thận!"
Thẩm Niên Hoa cảm thấy không ổn, ngay lập tức hét lên.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, giơ tay đón lấy.
Khí kình cuồn cuộn trong lòng bàn tay anh.
Đây là đang miễn cưỡng tiếp nhận sao?
Tim mọi người như ngừng đập.
Ngay lập tức!
Bùm!
Tia sét màu tím giáng xuống chỗ Lâm Chính, nổ tung thành một chùm pháo hoa màu tím.
Vùng đất xung quanh bị sấm sét bao trùm.
Khu vực quanh đó cứ như một cái lồng giam sấm sét.
Nền đất bị xé toạc, tất cả mọi vật trong lồng giam sấm sét màu tím đều bị tàn phá, sau đó tất cả sụp đổ...
Hiện tượng này kéo dài khoảng năm sáu giây, rồi mới tan biến.