TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3097 “THƯƠNG HỔ TIẾU THIÊN QUYẾT!”.

Cổn Thiên Lôi ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn Lâm Chính.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng.

Rắc!

Tiếng xương gãy đã vang lên.

“Á!”.

Cổn Thiên Lôi hét lên, vai gần như bị Lâm Chính bóp vỡ, xương gãy nát hoàn toàn.

Nhưng ông ta không dám để cơn đau kịch liệt đó ảnh hưởng đến động tác.

Giờ phút này, nếu ông ta có chút do dự thì sẽ nguy hiểm tính mạng.

“Bản Nguyên Thần Lôi!”.

Cổn Thiên Lôi cắn răng, phun ra ngụm máu, sau đó một luồng lôi lực nguyên gốc tuôn ra, lan tràn khắp bốn phía.

“Ồ?”, Lâm Chính nhìn Cổn Thiên Lôi được ánh chớp bao phủ, nhướng mày.

“Cút ra!”, Cổn Thiên Lôi gào lên, ánh chớp trên người lập tức nổ tung, lan ra bốn phía, hóa thành một con sóng mãnh liệt quét qua mọi thứ xung quanh.

Lâm Chính cũng bị luồng sức mạnh đó lay động, không khỏi lùi lại ba bước.

Cổn Thiên Lôi thuận thế lùi ra sau, kéo dãn khoảng cách.

Trấn Trầm Hổ và những người khác thấy vậy lập tức chen tới bên cạnh Cổn Thiên Lôi, bảo vệ ông ta một cách chặt chẽ.

“Xem ra tôi sơ ý quá rồi! Cậu ta có thể phá tan lôi lực của tôi, buộc tôi phải dùng đến lôi lực nguyên bản! Tên nhóc này… thật sự chỉ là một bác sĩ ở Giang Thành thôi sao?”, Cổn Thiên Lôi vẫn còn sợ hãi, vừa khôi phục khí tức trong cơ thể vừa run rẩy nói.

“Thần y Lâm ở Giang Thành vô cùng quái dị, y thuật cậu ta rất đáng sợ, võ kỹ cũng quỷ dị khó hiểu, rất khó đối phó. Hôm nay chúng ta đến đây gây rối, e rằng không thể đấu lại được người này. Cổn Thiên Lôi đại nhân, hãy mau chóng rời đi thôi, quay về Thánh Sơn trước, sau đó mời cao thủ trợ giúp giải quyết thần y Lâm!”, Trấn Trầm Hổ khẽ nói.

Ông ta nhìn ra được Cổn Thiên Lôi hầu như không phải đối thủ của Lâm Chính.

Cứ tiếp tục chém giết e rằng không có phần thắng nào, bây giờ rời đi mới gọi là thắng.

Dù cho không đánh thắng được Lâm Chính, Cổn Thiên Lôi tinh thông Lôi Thuật, thân pháp lại cao siêu, nếu muốn chạy trốn thì Lâm Chính cũng khó mà giữ chân ông ta.

Nhưng Cổn Thiên Lôi sao có thể chấp nhận bỏ chạy một cách chật vật như vậy được?

“Tôi là Cổn Thiên Lôi, một trong Thánh Sơn Thất Thần Tướng! Nếu bỏ chạy như vậy thì còn mặt mũi nào trở về Thánh Sơn? Còn có mặt mũi nào đi gặp chủ thượng? Hôm nay không giết cậu ta, tôi khó mà có chỗ đứng trên thế gian này! Tôi không chạy!”, Cổn Thiên Lôi nghiến răng nói.

“Đại nhân, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun, hôm nay không đi thì sẽ chết chắc!”, Trấn Trầm Hổ gào lên.

“Tên họ Lâm kia muốn giết tôi không dễ như vậy!”, Cổn Thiên Lôi quát lên: “Tôi sẽ dùng Thiên Lôi vẽ trận, dùng trận pháp Cửu Thiên Huyền Lôi giết chết thần y Lâm ở Giang Thành, các ông chỉ cần tranh thủ chút thời gian cho tôi là được. Hôm nay cậu ta phải chết, phản đồ của Thiên Tính Gia đều phải giết!”.

Nói xong, Cổn Thiên Lôi giơ cao hai tay, trong hai mắt tỏa ra ánh chớp màu xanh lam sẫm, lông tóc toàn thân đều biến thành màu xanh sẫm. Một luồng lôi ý dày đặc bao phủ toàn thân ông ta, sau đó vọt thẳng lên trời, dường như nối liền với bầu trời.

Bầu trời dần trở nên ảm đạm.

Mây đen dày đặc bỗng nhiên hội tụ.

Mọi người nhìn lên, vô cùng kinh ngạc.

Trấn Trầm Hổ nhìn về phía mây đen trên bầu trời, chỉ thấy trong đám mây dày nặng có rất nhiều sấm sét lóe lên.

Ông ta biết bây giờ có khuyên Cổn Thiên Lôi đến mấy cũng vô ích.

Đến nước này chỉ có thể liều mạng chiến đấu.

“Bảo vệ Cổn Thiên Lôi đại nhân, trợ giúp trận thành! Không được để bất cứ ai đến gần!”, Trấn Trầm Hổ gào lên.

“Vâng!”.

Người của Thiên Tính Gia đi theo Trấn Trầm Hổ đồng loạt hô lên.

Những cao thủ còn lại của Thánh Sơn cũng lui về bảo vệ cho Cổn Thiên Lôi.

Cổn Thiên Lôi là hi vọng duy nhất của bọn họ, nếu không thể giết chết Lâm Chính, bọn họ sẽ không có chút phần thắng nào.

“Ra tay”.

Lâm Chính hờ hững nhìn Cổn Thiên Lôi, hét lên.

“Giết!”.

Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa dẫn dắt mọi người xông lên.

“Trợ giúp thần y Lâm!”.

Các trại chủ cũng hô lên, xông về phía Cổn Thiên Lôi.

Đám người Trấn Trầm Hổ cố gắng ngăn chặn, nhưng có vẻ chỉ là lấy trứng chọi đá, lực bất tòng tâm.

Cổn Thiên Lôi nhắm hai mắt lại, không nhìn chiến trường hỗn loạn nữa.

Ông ta tập trung tinh thần, giơ cao hai tay, ra sức phóng ra lôi ý.

Mây đen trên bầu trời vang lên tiếng sấm như xé rách linh hồn.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Dường như có rồng sấm gào thét trong đó.

Lâm Chính không dám sơ suất, nhảy vọt lên cao, sát khí dâng tràn hội tụ trước mặt mình, sau đó anh mang theo hàng vạn sát khí, đánh về phía Cổn Thiên Lôi như Thái Sơn áp đỉnh.

“Chặn cậu ta lại!”.

Cổn Thiên Lôi đột nhiên mở to hai mắt, ra sức gào lên.

Vài cao thủ Thánh Sơn đồng loạt xông lên.

Nhưng đứng trước sát khí cuồng bạo, bọn họ chẳng khác nào châu chấu đá xe, tất cả bị đánh cho nôn ra máu, trầy da tróc vẩy.

Một cao thủ Thánh Sơn định dùng sức mạnh ngăn cản Lâm Chính, nhưng kiên trì chưa được ba giây, cơ thể hắn đã nổ tung mà chết.

Mọi người biến sắc.

Bây giờ đã không còn ai cản nổi Lâm Chính .

Cổn Thiên Lôi nhìn chằm chằm Lâm Chính đã xông tới trước mắt, cả người không khỏi run lên.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông ta chỉ đành miễn cưỡng dừng chiêu thức để ngăn chặn Lâm Chính.

Vù!

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện chắn ngang trước mặt Lâm Chính, vận chuyển khí kình cuồn cuộn dày đặc.

Đó là Trấn Trầm Hổ!

“Thương Hổ Tiếu Thiên Quyết!”.

Ông ta hét lên, mơ hồ có tiếng hổ gầm vang. Sau đó, hai cánh tay ông ta vẽ hình tròn, hai bàn tay đưa ra trước, một ảo ảnh đầu hổ vĩ đại xuất hiện, đánh về phía trước theo động tác của ông ta.

Gào!

Ảo ảnh đầu hổ há chiếc miệng to như bồn máu cắn Lâm Chính.

Coong!

Miệng hổ cắn vào sát khí dồi dào mà Lâm Chính phóng ra, chặn nó lại.

Sát khí dồi dào dâng tràn, miệng hổ không hề buông lỏng, răng hổ nhọn hoắt cắn xé sát khí.

Trấn Trầm Hổ giữ tư thế hai tay đưa ra phía trước, vẫn đang điên cuồng truyền khí kình cho đầu hổ, cố gắng chống đỡ.

Nhưng sát khí Lâm Chính sử dụng là sát khí của tổ tiên tộc Ẩn Ma, mạnh mẽ đến thế nào. Dù Trấn Trầm Hổ có công lực thâm hậu cũng khó mà chống đỡ.

Ầm!

Cuối cùng, đầu hổ bị sát khí đánh nổ tung.

Phụt!

Trấn Trầm Hổ nôn ra ba ngụm máu liên tục, rơi xuống đất, đập mạnh người lên mặt đất. Hai tay ông ta bị phản phệ nứt ra, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người ngước mắt nhìn.

Trấn Trầm Hổ bị thương ngã xuống đất, không còn ai bảo vệ Cổn Thiên Lôi.

Lâm Chính kèm theo sát khí vô tận xông về phía Cổn Thiên Lôi.

Thế nhưng lúc này Cổn Thiên Lôi đã thôi truyền lôi ý lên bầu trời.

Lâm Chính nín thở.

Ầm!

Sát khí đánh vào ngực Cổn Thiên Lôi khiến ông ta bay ngược ra xa, đâm vào tháp cao chót vót ở phía sau.

Tháp đổ sụp, ngực Cổn Thiên Lôi toác ra, không ngừng nôn ra thịt lẫn máu, chỉ còn chút hơi tàn.

Nhưng trên mặt ông ta lại nở nụ cười dữ tợn.

“Trận thành! Trận thành… Ha ha ha ha, thần y Lâm, dù tôi có chết, cậu cũng đừng mong được sống! Ha ha ha ha…”.

Đọc truyện chữ Full