“Không thể nào! Tuyệt đối không thể”.
Cổn Thiên Lôi như sắp phát điên, khàn giọng hét lên.
Tiếng hét này làm mọi người giật mình.
Mọi người đều nhìn lên không trung.
Nhưng lại nhìn thấy quanh bóng người trong không trung toàn là khói xanh, cả người đã cháy đen, máu thịt lẫn lộn, da thịt bị xé toạc, cực kỳ thê thảm.
Nhưng… anh vẫn chưa chết.
Có thể nhìn thấy phần nội tạng ngoài da thịt bị đánh trúng trên ngực, nhiều người có thể nhìn thấy rõ trái tim đang đập của Lâm Chính.
“Thần y Lâm vẫn chưa chết à?”
“Trời… trời ạ, không chết sao?”
“Rốt cuộc anh ta làm thế nào đấy?”
Mọi người run rẩy, thất thanh gào lên.
Không ai dám tin những gì mình nhìn thấy.
Bị tận mười tám thần lôi đánh trúng mà không chết, chuyện này đáng sợ thế nào…
Cả người Lâm Chính vẫn còn hơi run rẩy, miệng mấp máy hồi lâu mới có thể phát ra tiếng, khí tức yếu ớt trước đó cũng dần hồi phục.
Cơ thể anh đang tự chữa lành.
Lâm Chính đã sử dụng Hồng Mông Long Châm để làm cho cơ thể mình có khả năng tự chữa lành cực mạnh trong thời gian này.
Phần bị thương trước ngực dần tự lành lại, vết thương trên người cũng ngừng chảy máu, dần khép miệng.
Nhưng muốn lành lặn như ban đầu trong thời gian ngắn là không thể được.
Lúc này đám mây sấm sét lại tích tụ sức mạnh sấm chớp lần nữa.
Cổn Thiên Lôi nổi điên dần bình tĩnh lại.
Ông ta lạnh lùng nhìn đám mây sấm sét đó, nghiến răng nói: “Thần y Lâm, tôi không tin! Tôi không tin cậu có thể chống đỡ được. Lần này cậu phải chết!”
Ầm!
Sâu trong đám mây sấm sét phát ra tiếng va chạm chói tai.
Sau đó cả đám đám mây sấm sét thay đổi.
Màu xanh đậm ban đầu của chúng dần biến thành một màu trắng toát.
Đây là màu còn nhợt nhạt hơn cả sát khí, chỉ nhìn thôi người ta cũng có cảm giác cô quạnh, hoang tàn, đổ nát.
“Thần y Lâm, nhìn cho kỹ đi, đây mới là sức mạnh thật sự của thần lôi. Cậu sẽ nhìn thấy sức mạnh Chân Lôi, nhìn thấy sự nổi giận của thiên nhiên, nhìn thấy cái chết và sự tuyệt vọng”, Cổn Thiên Lôi gào lên.
“Chân Lôi?”
Lâm Chính khó khăn ngẩng đầu lên nhìn đám mây sấm sét màu trắng toát đó, đồng tử co rụt.
Nhưng lần này anh không sử dụng sát khí để tạo ra lớp phòng thủ nữa, mà lấy tất cả sát khí bao phủ lấy cả người mình.
Một lúc sau, trên người Lâm Chính bộc phát từng thần quang màu trắng, hệt như khoác lên một bộ áo giáp trắng tuyết, cực kỳ uy nghiêm hệt như thiên thần.
Anh ngẩng đầu lên nhìn đám mây sấm sét màu trắng, sau đó bỗng nhảy lên lao về phía đám mây sấm sét.
“Cái gì?”
Cằm Cổn Thiên Lôi như sắp rơi xuống đất.
Còn có người không sợ chết vậy à? Không bỏ chạy mà còn lao vào trong đám mây sấm sét.
Đang gấp gáp đi đầu thai hả?
“Cậu ta đang muốn chết sao?”
“Đây là đang tự sát ư?”
“Thần y Lâm”.
Mọi người đều khiếp sợ, có người còn thét lên.
Không lâu sau bay vào trong đám mây sấm sét.
Sức mạnh Chân Lôi trong đám mây sấm sét bùng phát nhưng lại vì Lâm Chính lao vào mà sấm chớp không đánh xuống, ngược lại nổ tung vào bên trong đám mây sấm sét.
Từng tiếng nổ vang lên từ trong đám đám mây sấm sét.
Rầm rầm rầm!
Tiếng sấm ầm ầm liên tục vang lên, sau đó là một loạt luồng sấm sét phóng ra từ đám đám mây sấm sét, dù lớn hay nhỏ đều chiếu sáng rực rỡ cả bầu trời đen kịt.
Mọi người sững sờ liếc nhìn.
Đám mây sấm sét trên đầu mở rộng ra, rồi thu hẹp lại.
Kéo dài tận một phút, sau đó dần dịu xuống.
Nhưng lần này, đám đám mây sấm sét không còn đánh xuống phía dưới, mà thu hẹp lại một chút, sau đó nhỏ dần.
Đám mây sấm sét dường như đang tan biến.
Hô hấp của mọi người đều căng chặt.
“Lẽ nào… sắp kết thúc rồi?”, Thẩm Niên Hoa ngơ ngác nói.