“Đám mây sấm sét sắp tan biến”.
"Tốt quá! Tốt quá rồi! Chúng ta được cứu rồi!"
"Trận pháp này bị phá rồi!"
Đám người bên dưới nhảy cẫng hoan hô, nhìn những đám mây sấm sét đang tan rã, vui mừng rơi nước mắt.
"Thần y Lâm đã ngăn được đám mây sấm sét!"
"Tốt quá!"
"Thần y Lâm đâu? Cậu ấy sao vậy?"
"Mau, mau cứu Thần y Lâm! Mau cứu cậu ấy!"
"Mọi người mau đi theo tôi vào trong đám mây sấm sét cứu người!"
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa đột nhiên đứng dậy hét lớn.
Người của Cửu Trại chen nhau lao tới, muốn đi cứu người.
Những người còn lại trong Thiên Tính Gia cũng vội vàng đứng dậy.
Nhưng lúc này, đám người còn lại của Thánh Sơn lại đứng chặn trước mặt, ngăn cản mọi người.
“Các người làm gì vậy?”, Thẩm Niên Hoa bắt đầu sốt sắng, trợn mắt nói.
"Có lẽ thần y Lâm đã tan thành tro bụi trong đám mây sấm sét rồi, các người đừng đi cứu nữa”, cường giả Thánh Sơn thản nhiên nói.
"Cái gì?"
Thẩm Niên Hoa nôn nóng nói: "Thần y Lâm sống chết còn chưa rõ! Sao lại không cứu chứ? Các người mau cút khỏi đây đi. Nếu không có thần y Lâm thì các người đã chết từ lâu rồi. Sao lại dám ở đây lấy oán báo ơn chứ?"
"Lấy oán báo ơn ư? Thần y Lâm chẳng qua chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi, hắn căn bản không cứu chúng ta, càng huống hồ nếu hắn không chết thì chẳng phải bọn tôi sẽ chết sao? Hôm nay có tôi ở đây, các người đừng hòng cứu hắn, tôi nghĩ các người nên cân nhắc cho bản thân trước đi đã”, người đó cười khẩy nói.
Sắc mặt Bạch Nan Ly u ám, trầm giọng nói: "Bây giờ các người đều là nỏ hết đà, nếu thật sự muốn đánh, ai thắng ai thua cũng chưa chắc!"
"Ha ha, chúng tôi không có ý định giết các người, bây giờ chúng tôi đều bị thương, khó có thể chống đỡ được bao lâu, chúng tôi chỉ cần ngăn cản các người một thời gian là được. Đợi đám mây sấm sét hoàn toàn nuốt chửng thần y Lâm, thần y Lâm hoàn toàn bị giết chết thì chúng tôi sẽ trở về Thánh Sơn. Về đến Thánh Sơn, chúng tôi sẽ báo cáo chuyện này với Long Thiên Tử, đến lúc đó, chủ thượng của chúng tôi sẽ dẫn theo vô số cường giả đến đi trả thù các người! Mỗi người trong số các người đều sẽ chết không toàn thây, đầu của các người sẽ bị chúng tôi treo trên cây Vạn Đầu Thụ dưới chân Thánh Sơn, từng mảnh máu thịt của các người sẽ trở thành đá tảng của võ trường Thánh Sơn!"
"Ha ha ha ha...”
Đám cường giả Thánh Sơn bật cười điên cuồng.
Mọi người đều run rẩy vì tức giận, nắm tay siết chặt.
"Ai thắng ai thua còn chưa biết! Mọi người đừng phí lời với chúng, giết luôn là được, Niên Hoa, cô dẫn người đi cứu thần y Lâm, tôi thay cô khống chế bọn chúng!"
Bạch Nan Ly gầm gừ, nuốt một viên đan dược được mang đến từ Giang Thành, sau đó lao về phía các cao thủ Thánh Sơn.
"Mau, mau giúp đỡ!"
Trại chủ Nhị Trại đứng dậy nói.
"Trại chủ Nhị Trại, sự việc đã đến nước này, ông còn muốn giúp đỡ gì chứ? Mau dẫn người rời khỏi đây mới là quyết định đúng đắn! Nếu chúng ta bước lên chém giết, đả thương những cao thủ Thánh Sơn này thì tội của chúng ta sẽ càng lớn, Thánh Sơn sẽ không tha cho chúng ta đâu”, trại chủ Tam Trại ngập ngừng nói nhỏ.
“Ông nói cái gì?”, trại chủ Nhị Trại sửng sốt.
"Người Cửu Trại không có khả năng là đối thủ của đám người Thánh Sơn. Thần y Lâm chết chắc rồi. Nếu Thần y Lâm chết, cho dù hôm nay chúng ta thắng thì sau này cũng sẽ bị Thánh Sơn tính sổ! Đến lúc đó, tội nghiệt của chúng ta sẽ càng lớn, cho nên tôi đề nghị, vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng, mau chóng rời khỏi đây đi!", trại chủ Tam Trại trầm giọng nói.
Nghe vậy, nhiều người liếc nhìn trại chủ Tam Trại với ánh mắt khác thường.
Tam Trại và Cửu Trại không hợp nhau, Cửu Trại rời đi là do bị Tam Trại ép buộc, trại chủ Tam Trại đương nhiên không muốn Cửu Trại tới cứu Thiên Tính Gia, như vậy địa vị của bọn họ sẽ rất lúng túng.
"Cho nên trại chủ Tam Trại, ông muốn chúng tôi rời đi sao? Muốn chúng tôi làm kẻ vong ân phụ nghĩa? Ông nhìn cho kỹ đi, là người của Cửu Trại đến cứu chúng ta, là thần y Lâm liều mạng xông lên trước ngăn cản đám mây sấm sét cho chúng ta. Nếu bây giờ chúng ta rời đi thì chẳng phải sẽ bị người đời chê cười sao? Con cháu đời sau sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào?”, trại chủ Lục Trại căm phẫn nói.
"Đúng vậy, bây giờ chạy trốn thì có khác gì Trấn Trầm Hổ? Các vị, cùng tôi xông tới, tiếp viện cho Cửu Trại!", trại chủ Bát Trại hô hào.
"Giết!"
Những người còn lại không do dự nữa, hét lớn lao về phía trước.
Với sự giúp đỡ của nhóm người này, đám người Thánh Sơn không thể cầm cự được nữa, từng người một bị dồn vào một góc.
Nhìn ngục giam sấm sét còn chưa tan biến sau lưng, đám người Thánh Sơn vô cùng căng thẳng.
"Chuyện này là sao? Sao thứ này vẫn chưa tan biến?"
"Cổn Thiên Lôi đại nhân, hãy nghĩ cách để chúng tôi rời đi!"
Một người Thánh Sơn tóm lấy Cổn Thiên Lôi đang sống dở chết dở, gầm lên thảm thiết.
Nhưng lúc này, Cổn Thiên Lôi đã hồn bay phách tán, ngây ra như phỗng.
Rõ ràng, ông ta vẫn không thể chấp nhận việc Lâm Chính đã ngăn cản được đám mây sấm sét.
"Đồ rác rưởi! Ông cũng xứng gọi là thần tướng sao?"
Đám cao thủ Thánh Sơn không kiềm chế được cơn giận, cũng không thèm để tâm đến Cổn Thiên Lôi, ném ông ta xuống đất, sau đó xoay người, định cùng nhau phá vỡ ngục giam sấm sét, rời khỏi nơi này.
Lúc này, hơn chục luồng sấm sét đã trở nên hết sức mảnh mai, chỉ dày bằng ngón tay do đám mây sấm sét dần dần tiêu tán.
Nhưng dù như vậy, lực sấm sét bên trên vẫn rất mạnh, người bình thường không thể chạm vào, nếu không sẽ lập tức hóa thành than.
Mọi người chỉ có thể dùng khí kình đẩy lùi lực sấm sét này từng chút một.
"Ha ha, tốt! Tốt! Nếu cố gắng thêm chút nữa thì chúng ta có thể chạy thoát!"
Đám cao thủ Thánh Sơn mừng rỡ như điên.
"Mau ngăn cản bọn chúng, nhất định không được thả bọn chúng đi, nếu không ngày mai Long Thiên Tử sẽ tìm đến giết chúng ta, diệt khẩu, diệt khẩu!", trại chủ Nhị Trại gầm lên.
Mọi người liều chết đánh giết.
Tuy nhiên, đám cao thủ Thánh Sơn cũng đã rơi vào đường cùng, sao có thể không dùng hết sức mình chứ? Bọn chúng đều dùng hết tất cả những lợi thế của mình để ngăn cản.
Trong chốc lát, đám người Bạch Nan Ly không thể khống chế được bọn chúng.
Nhìn thấy ngục giam sấm sét sắp bị xé toạc, mọi người lo lắng, lòng như lửa đốt.
Cuối cùng!
"Thành công rồi!"
Một cao thủ Thánh Sơn nhìn thấy lỗ thủng trước mặt, vui mừng khôn xiết, lập tức lao ra ngoài.
"Không hay rồi!"
Đám người trại chủ Nhị Trại kinh ngạc biến sắc.
Đám cao thủ Thánh Sơn còn lại nối đuôi nhau vào theo, lần lượt rời khỏi ngục giam sấm sét, muốn bỏ chạy thật xa.
"Toang rồi!"
"Một khi bọn chúng trở về Thánh Sơn, Long Thiên Tử nhất định sẽ truy sát chúng ta, chúng ta sắp phải chết rồi!”
"Tôi đã nói với các người đừng lo chuyện bao đồng, bây giờ Thiên Tính Gia chắc chắn sẽ bị diệt tộc! Chắc chắn sẽ bị diệt tộc!", trại chủ Tam Trại lạnh lùng hừ một tiếng, giận dữ quát tháo.
Mọi người đều im lặng.
Nhưng giây tiếp theo.
Bùm!
Một tia sét đột nhiên lao ra từ đám mây sấm sét, đánh thẳng vào vị trí tên cường giả Thánh Sơn đã chạy xa nhất.
Trong phút chốc, tên cường giả Thánh Sơn đó tan thành mây khói, hóa thành khói xanh, chết tức tưởi.
"Cái gì?"
Đám đông vô cùng kinh hoàng, ngước mắt lên nhìn đám mây sấm sét trên bầu trời.
Đám mây sấm sét tan biến, bóng dáng thiên thần được bao quanh bởi với ngọn lửa bốc cháy và tia chớp, xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người!