TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3110 “AI CHO PHÉP CÁC NGƯỜI ĐI?

Mạnh miệng đấy!

Thần Võ Tôn nhíu mày nhưng không nói gì nữa.

Thật ra bà ta đã từng gặp Long Thiên Tử.

Thần Võ Tôn tung hoành bốn phương không biết bao nhiêu năm, có loại thiên kiêu nào chưa từng gặp đâu? Nhưng bà ta lại chưa từng gặp người nào đáng sợ như Long Thiên Tử.

Anh ta còn trẻ như thế nhưng đã đạt đến đỉnh cao, siêu phàm thoát tục, vô địch thế gian, khiến mọi người phải e sợ.

Thần Võ Tôn không dám đắc tội với người này.

Phải biết rằng, tương lai của thiên tài là điều không ai có thể đoán được.

Bây giờ Long Thiên Tử có thực lực mạnh như vậy, sau này sẽ đạt đến cảnh giới cao đến mức nào nữa?

Ít nhất Thần Võ Tôn không thể đoán được.

Bây giờ sức chiến đấu của Long Thiên Tử rất xuất chúng, đã trưởng thành rồi, không thể làm gì được anh ta nữa, nếu đắc tội thì sau này sẽ bị anh ta tiêu diệt.

Mặc dù tài năng của Lâm Chính rất khá nhưng cho dù là tài năng hay thực lực bây giờ, anh vẫn kém xa Long Thiên Tử.

Anh lấy đâu ra tự tin mà khiêu chiến với Long Thiên Tử?

“Thần y Lâm, tôi có chuyện muốn nói trước, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa cậu và Long Thiên Tử, cậu tự mình giải quyết ân oán giữa hai người, đừng mong tôi ra mặt thay cậu”, Thần Võ Tôn trịnh trọng nói.

“Ồ? Tức là bà sợ Long Thiên Tử à?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Tùy cậu thích nói thế nào thì nói, tóm lại lập trường của tôi là thế đấy”, Thần Võ Tôn hừ một tiếng.

Lâm Chính khẽ cười, lắc đầu: “Bà yên tâm, Thần Võ Tôn đại nhân, tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này, không cần bà nhúng tay vào”.

“Cậu biết là được, nhưng tôi có thể giải quyết những phiền phức trước mặt này giúp cậu”, Thần Võ Tôn nói, sau đó định bước lên trước ngăn đám cường giả Thánh Sơn này.

Thế nhưng Lâm Chính lại giơ tay lên: “Không cần! Nếu Thần Võ Tôn đại nhân không muốn đắc tội Long Thiên Tử thì nên vạch rõ giới hạn, giữ khoảng cách, bà cũng không cần ra tay với đám người này, tôi sẽ giải quyết”.

“Cậu giải quyết ư?”

Thần Võ Tôn cau mày, sau đó nhìn người đàn ông đứng đầu trong số các cường giả Thánh Sơn, nghiêm giọng nói: “Nếu tôi đoán không lầm, người đó chắc là một trong bảy thần tướng của Thánh Sơn. Thật ra thực lực của ông ta không tầm thường, không phải tôi khoác loác nhưng e là ở đây ngoài tôi ra, không ai có thể là đối thủ của ông ta, cậu muốn đánh với ông ta e là sẽ bất lợi”.

“Thần Võ Tôn đại nhân hình như không tin tưởng tôi nhỉ?”, Lâm Chính nghiêng đầu nói.

“Không phải tôi không tin cậu, chỉ là… Mà thôi, nếu cậu đã ngoan cố như vậy thì tùy ý cậu. Cậu đối phó được thì cậu tự đi đối phó, tôi trấn áp tình hình giúp cậu”, Thần Tôn Võ cũng lười khuyên can, bà ta xua tay, sau đó đứng sang một bên.

Nhưng Thất Thần Tướng bên đó lại không có ý định chiến đấu.

“Nếu hôm nay Thần Võ Tôn đại nhân ở đây thì bọn tôi cũng không quấy phá uy nghiêm của tôn giả. Các vị, chúng ta đi”.

Nói xong, mọi người định rời khỏi đó.

“Ai cho phép các người đi?”, Lâm Chính nói.

Cường giả Thánh Sơn chững bước.

Thất Thần Tướng hơi nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Cậu nói gì cơ?”

“Giang Thành không phải là nơi các ông muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nếu đã đến đây rồi thì ở lại đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thần y Lâm, người này đã cho cậu thể diện, nếu ông ta muốn đi thì cậu để ông ta đi là được, cần gì phải phiền phức như thế?”, Thần Võ Tôn thấp giọng quát, hơi bực bội.

“Đây không phải là Thánh Sơn của họ, nơi này là Giang Thành”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

Thất Thần Tướng cười nói: “Xem ra thần y Lâm muốn thị uy ở trước mặt tôi? Thú vị đấy, rất là thú vị. Cậu ỷ vào Thần Võ Tôn đại nhân đang có mặt ở đây nên mới thế sao? Cậu thật đúng là cáo mượn oai hùm”.

“Bà ta không có ở đây, tôi vẫn sẽ giết ông! Ông có tin không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

Đọc truyện chữ Full