TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3111 THẦN Y LÂM GẶP NGUY HIỂM!”.

Các cao thủ Thánh Sơn đều dồn sự chú ý lên người Lâm Chính.

Bọn họ không cười nhưng sự giễu cợt, ánh nhìn sâu xa, sự chế nhạo hiện rõ mồn một trong ánh mắt.

“Kẻ sợ chết thì tôi thấy rất nhiều, nhưng chưa thấy ai không sợ chết. Thần y Lâm, cậu coi như kẻ đầu tiên không sợ chết mà tôi từng gặp! Nếu cậu muốn rời khỏi thế giới này, tôi có thể giúp cậu!”, Thất Thần Tướng kia cười nhạt, đi thẳng tới trước.

Sát khí hùng hậu khiến người ta không rét mà run.

Thần Võ Tôn im lặng, đang định nổi giận thì Lâm Chính lại lên tiếng trước: “Tôi cho ông cơ hội, ông ra tay đi. Nếu giết được tôi, tôi sẽ cố găng dẫn theo tất cả mọi người ở Giang Thành đến Thánh Sơn tùy các ông xử lý”.

“Thần y Lâm!”, Thần Võ Tôn hô lên.

“Tôn giả, tôi nói rồi, chuyện này không cần bà can thiệp, tôi sẽ tự xử lý tốt”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, tôi đã nói rồi, cậu chưa chắc đã là đối thủ của ông ta! Cho dù có thắng thì đã sao? Nếu giết Thất Thần Tướng, thiên kiêu hạng nhất sẽ đích thân đến Giang Thành, lúc đó cậu lấy gì đối kháng với cậu ta? Cậu đừng manh động!”, Thần Võ Tôn nghiêm túc nói, khuyên nhủ lần nữa.

“Tôn giả, bà đứng đó xem là được”.

Lâm Chính lắc đầu, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt.

“Cậu…”, Thần Võ Tôn sốt ruột, vẻ mặt vô cùng âm trầm.

Thất Thần Tướng lại bật cười.

“Thú vị, tôi chưa gặp ai không biết sợ như vậy! Được! Nếu vậy, tôi sẽ cho cậu toại nguyện!”.

Nói xong, Thần Tướng đó đi tới.

Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh đáng sợ bao trùm Lâm Chính.

Mặt đất đóng băng thành một lớp sương lạnh, vách tường, cửa lớn, cây cối xung quanh đều bị đóng băng.

Cao thủ Dương Hoa đứng sau lưng Lâm Chính cũng kinh hoảng, vội vàng lùi về sau.

Khi lùi đến nơi an toàn, bọn họ mới phát hiện áo quần mình đã đóng băng, tay chân một vài người cũng đóng băng, vô cùng đáng sợ.

Nếu muộn thêm mấy giây nữa, e là sẽ đóng băng cả người.

“Lực hàn băng đáng sợ vậy sao?”.

“Người này có thủ đoạn gì? Pháp thuật sao?”.

Đám người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương ở phía sau kinh ngạc lên tiếng.

“Đó không phải pháp thuật! Đó là sức mạnh của vực!”, Thần Võ Tôn lên tiếng.

“Sức mạnh của vực?”.

“Đúng! Sức mạnh của vực! Luồng sức mạnh này chính là sức mạnh của vực hàn băng! Xung quanh Thần Tướng đó là lĩnh vực của ông ta. Nếu vào trong lĩnh vực của ông ta thì sẽ bị sức mạnh của vực làm bị thương, rất đáng sợ”, Thần Võ Tôn nói.

“Cái gì? Sức mạch của vực?”.

Mọi người biến sắc, đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính.

Lúc này, trên người Lâm Chính cũng đã có một lớp băng sương bắt đầu ăn mòn người anh.

Nhưng sức mạnh hàn băng trên người Lâm Chính không quá ghê gớm, chỉ phủ một lớp băng lực mỏng manh. Hiển nhiên, khí kình quanh người Lâm Chính vô cùng mạnh mẽ.

“Đáng sợ thật… Tôn giả, bà có tu luyện được sức mạnh của vực không?”, Mạn Sát Hồng kinh ngạc, không khỏi lên tiếng hỏi.

“Tôi?”, Thần Võ Tôn lắc đầu: “Tôi chưa tu luyện sức mạnh của vực, sức mạnh này không phải muốn tu luyện là có thể tu luyện. Có lẽ người kia được thiên kiêu hạng nhất chỉ dẫn mới tu luyện được, dù vậy cũng rất phi phàm, thiên phú ông ta cũng rất đáng sợ”.

“Hóa ra là vậy…”.

“Thất Thần Tướng dưới trướng thiên kiêu hạng nhất người nào người nấy đều là yêu nghiệt đương thời. Mỗi người đều có thiên phú thực lực khiến người khác không tưởng tượng được, các người không thể nào so sánh. Thần y Lâm đắc tội với thiên kiêu hạng nhất thì thật không lý trí! Thật không lý trí…”, Thần Võ Tôn thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối.

Mọi người nhìn nhau, ai cũng có thể nhìn ra nỗi lo lắng trong mắt Thần Võ Tôn.

Hiển nhiên, bà ta không tán thành hành động của Lâm Chính.

Dù Lâm Chính thắng thì đã sao? Anh có thắng được thiên kiêu hạng nhất hay không?

Đến cuối cùng vẫn sẽ thua!

Cần gì phải làm vậy?

“Nhưng nếu thần y Lâm không chiến đấu, chúng ta đều bị giam giữ trong Thánh Sơn, làm nô lệ cho thiên kiêu hạng nhất. Trận chiến hôm nay, thần y Lâm không phải chiến đấu vì bản thân cậu ấy, mà là vì chúng ta”, Từ Thiên nói.

“Nhưng điều này thay đổi được gì?”, Thần Võ Tôn lắc đầu.

Mọi người tỏ ra lo lắng, không nói gì.

Rắc!

Rắc!

Rắc…

Lúc này, sương băng trên người Lâm Chính dần dần nứt ra, anh cũng dần dần bước ra từ trong đống băng.

Ầm!

Giây lát sau, vùng đất đóng băng đột nhiên bay ra những móng vuốt băng đáng sợ, tóm chặt cơ thể Lâm Chính.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…

Khi mỗi một vuốt băng bao bọc bàn tay đều truyền ra sức mạnh vô cùng dồi dào, tạo thành những hoa văn sức mạnh, cực kỳ đáng sợ.

Sau đó hoa văn sức mạnh tiêu tan, vuốt băng dung hòa, đóng băng Lâm Chính trong sương băng vô tận một cách triệt để.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người mở to mắt.

“Thần y Lâm ở Giang Thành chỉ có thực lực như vậy thôi sao? Đúng là yếu ớt!”.

Thần Tướng kia khẽ cười, đánh một trảo tới từ xa.

Rắc!

Trong không trung, một thanh kiếm băng óng ánh trong suốt được tạo thành, ông ta cầm thanh kiếm băng đi về phía khối băng to lớn.

Trong khối băng, Lâm Chính không thể nhúc nhích, hoàn toàn bị giam giữ.

Ông ta đứng trước khối băng, nhắm vào vị trí tim Lâm Chính, sau đó chậm rãi đâm kiếm băng vào bên trong.

Mặc dù khối băng và kiếm băng vô cùng cứng rắn, nhưng lưỡi kiếm băng lại có thể đâm vào khối băng to lớn đó như đâm vào miếng đậu hũ. Lưỡi kiếm tiến gần về phía tim Lâm Chính từng chút một, dường như muốn đâm xuyên tim anh.

“Không hay! Thần y Lâm gặp nguy hiểm!”.

“Dừng tay!”.

Mọi người sốt ruột, đồng loạt xông lên.

Trong chớp mắt, các cao thủ của Thánh Sơn lập tức chạy lên ngăn chặn bọn họ.

“Sao? Các người cũng muốn chết ở đây?”, những cao thủ của Thánh Sơn lạnh lùng lên tiếng.

“Cậu!”.

Nguyên Tinh lo lắng, muốn đi vòng qua đám người này nhưng không còn kịp nữa.

Lúc này, thanh kiếm bén đó đã đâm vào ngực Lâm Chính, sắp sửa đâm xuyên ngực anh.

Thần Võ Tôn siết chặt nắm đấm, khí kình toàn thân vận chuyển, dường như không định khoanh tay đứng nhìn.

Những người khác cũng muốn ra tay, muốn phá rào cản từ cao thủ Thánh Sơn.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Rắc!

Trong khối băng đột nhiên xuất hiện nhiều vết nứt, sau đó cánh tay bằng băng của Lâm Chính đột nhiên chuyển động, nắm lấy thanh kiếm băng một cách chuẩn xác.

Mũi kiếm băng vừa vặn dừng trước lớp áo của Lâm Chính, không thể tiến thêm một chút nào nữa.

“Cái gì?”.

Người đó hít sâu một hơi.

Vù!

Một ngọn lửa đỏ tươi phừng lên từ lòng bàn tay của Lâm Chính, lan về phía kiếm băng.

Kiếm băng lập tức nóng chảy.

Ngọn lửa ập về phía Thần Tướng nhanh như tia chớp.

Thần Tướng kinh ngạc, vội vàng lùi về sau.

Ông ta đứng vững lại, đưa mắt nhìn Lâm Chính.

Ầm!

Một cột lửa màu đỏ tươi vọt lên trời, thoáng chốc làm tan chảy tất cả băng sương ở xung quanh, nung chảy cột băng khổng lồ.

Thoáng chốc lĩnh vực băng sương lạnh lẽo tàn khốc ban đầu biến thành một biển lửa.

Đọc truyện chữ Full