Người xung quanh sửng sốt.
Bọn họ trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cảnh đó, không thể thốt ra tiếng nào nữa.
Lâm Chính đứng giữa ngọn lửa vô tận, giống như thần lửa.
Chốc lát sau, anh đưa tay lên, ngọn lửa xung quanh chui vào trong cơ thể anh, biến mất không thấy.
Mọi thứ trở về yên tĩnh.
Nhìn cảnh tượng đó, Thần Võ Tôn há to miệng có thể nhét vừa quả trứng gà.
Các cao thủ ở Thánh Sơn cũng sửng sốt, trố mắt nhìn.
Sức mạnh của vực đáng sợ như vậy mà lại bị Lâm Chính phá tan một cách dễ dàng?
Đùa à?
Rốt cuộc luồng sức mạnh vừa rồi là sức mạnh gì?
Ngọn lửa đó là lửa gì?
“Lúc nãy ông nói ai chỉ được như vậy?”.
Lâm Chính phủi những mảnh vụn trên người, thản nhiên hỏi.
Thần Tướng trước mặt vẫn còn ở trạng thái sững sờ, nghe được câu này lập tức hoàn hồn, vẻ mặt thờ ơ trở nên hung dữ.
“Hóa ra là vậy! Cậu dựa vào sức mạnh này nên mới ngông cuồng vậy sao? Nếu vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa! Hôm nay tôi sẽ giết chết cậu! Giết chết cậu!”.
Thần Tướng hét lên, toàn thân ngưng kết thành một lớp mũ giáp bằng băng, quanh người xuất hiện bảy lưỡi dao băng điên cuồng xoay chuyển giống như lốc xoáy, đột ngột lao về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo vèo…
Theo sự tấn công của Thần Tướng, lưỡi dao băng xoay chuyển với tốc độ càng lúc càng nhanh, hóa thành một con lốc xoáy chọc trời, lấy ông ta làm trung tâm, vô số vụn băng xoay tròn cứ như máy xay thịt.
Tất cả cây cối, gạch tường, tượng điêu khắc gần ông ta đều bị hút vào trong đó, bị nghiền nát thành cát bụi.
Những người khác nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, đứng run rẩy.
Có lẽ thủ đoạn này đã vượt ngoài phạm trù kiến thức của võ giả, đã gần giống như thần tiên!
Chẳng trách ông ta được gọi là Thần Tướng, đúng là có năng lực của thần tiên.
Mặt đất rung chuyển, rạn nứt, lực hàn băng cuồng bạo ập về phía Lâm Chính.
Âm!
Nhưng chốc lát sau, trên người Lâm Chính lại có ánh lửa xông thẳng lên trời, sau đó anh vung tay đánh tới một trảo.
Vù!
Toàn bộ ánh lửa giống như con sóng đổ ập về phía lốc xoáy hàn băng đáng sợ kia.
Trong nháy mắt, toàn bộ lực hàn băng bị đánh tan, gió dừng băng tan, tất cả sức mạnh của Thần Tướng bỗng chốc bị phá giải, Lâm Chính đưa tay kia lên bóp cổ ông ta.
Áo giáp băng sương trên người ông ta bị bóp nát ngay lập tức.
Ai cũng kinh hãi.
Lâm Chính dùng sức, một tay bóp chặt cổ Thần Tướng đó, sau đó đập mạnh xuống đất.
Ầm!
Tiếng nổ đủ khiến Giang Thành chấn động vang lên.
Mặt đất lõm xuống ba mét, mặt đất nứt ra, hoa văn sức mạnh ngút trời lan rộng ra tứ phía.
Vách tường bị đánh nát, phòng ốc lung lay. Ngoại trừ Thần Võ Tôn, tất cả mọi người đều bị hất tung.
Uy lực của đòn đánh này có thể tương đương với hơn một trăm viên đạn đạo cùng nổ, đáng sợ đến thế nào!
Người dân Giang Thành hoảng sợ la hét, còn nói là ngày tận thế lại đến.
Cao thủ của Dương Hoa bị tác động ngã đầy ra đất, máu chảy tràn lan.
Cao thủ Thánh Sơn cũng vô cùng chật vật, lăn mấy vòng trên đất mới đứng dậy được.
Thần Võ Tôn đứng sừng sững trong phạm vi hoa văn sức mạnh lan ra, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính đã dừng lại.
Anh vẫn đứng tại chỗ, nhưng cơ thể nghiêng về phía trước, một tay vẫn bóp cổ Thần Tướng Thánh Sơn, đè chặt ông ta xuống đất.
Da thịt Thần Tướng Thánh Sơn đã nứt toác, máu chảy đầm đìa, mắt nổ đom đóm, suýt chút nữa ngất đi.
Chiêu này đã phân định thắng thua!