Ngông cuồng!
Thật là ngông cuồng!
Giờ phút này đừng nói là người của Thánh Sơn, ngay cả Thần Võ Tôn cũng cảm thấy Lâm Chính quá ngông cuồng.
Lâm Chính là ai mà dám ngang nhiên khiêu chiến với Thánh Sơn?
Chẳng lẽ anh dám coi thường thiên kiêu hạng nhất?
“Sợ cậu?”.
Thần Tướng hít vào một hơi, ngay sau đó cười lớn.
“Thần y Lâm! Cậu… cho rằng đánh bại tôi thì có thể đạp Thánh Sơn dưới chân rồi sao? Nực cười! Đúng là nực cười! Cậu không biết Thánh Sơn chúng tôi mạnh đến thế nào! Cậu cũng không biết sự đáng sợ của thiên kiêu hạng nhất! Thần y Lâm, dù hôm nay tôi bại dưới tay cậu, nhưng cậu cũng sắp chết rồi! Cậu sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng ngày hôm nay sớm thôi! Nhất định là vậy!”.
Thần Tướng kia cười lớn, trên mặt đầy vẻ điên cuồng.
Người của Dương Hoa lo lắng không thôi.
Thần Võ Tôn im lặng không nói, sự kinh ngạc trong mắt được thay thế bởi sự lo lắng.
Lâm Chính đã thắng nhưng cũng đồng nghĩa Giang Thành chính thức tuyên chiến với Thánh Sơn.
Bà ta không nghĩ Lâm Chính sẽ có phần thắng.
Thất bại thảm hại chỉ là vấn đề thời gian.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Thần Tướng đang cười điên cuồng, hồi lâu không nói.
Đợi người đó dừng cười mới lên tiếng.
“Ông tên gì?”.
“Ha! Thần Tướng ông đây là Thích Hàn Sương, một trong Thất Thần Tướng dưới trướng thiên kiêu hạng nhất!”, người đó cười khinh thường, ánh mắt chứa đầy sự giễu cợt.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, đứng dậy phất tay: “Đưa đi chữa trị”.
“Cái gì?”.
Đám người Nguyên Tinh ở đằng sau kinh ngạc, còn tưởng là mình nghe lầm.
Thích Hàn Sương cũng không ngờ được, tò mò nhìn Lâm Chính: “Cậu không giết tôi?”.
“Tôi sẽ không giết ông, tôi sẽ chữa trị cho ông, sau đó để ông trở thành người chứng kiến”, Lâm Chính khẽ nói.
“Người chứng kiến?”, Thích Hàn Sương ngạc nhiên: “Chứng kiến cái gì?”.
“Đương nhiên là chứng kiến tôi làm sao hủy diệt Thánh Sơn của ông, làm sao chém chết thiên kiêu hạng nhất!”, Lâm Chính nói.
Thích Hàn Sương nghe vậy cười lớn: “Ha ha ha ha, thần y Lâm, cậu nghĩ cậu là ai? Chỉ mới đánh bại tôi mà cậu đã tự tin như vậy rồi sao? Ngay cả mấy lời này cũng nói ra được! Đúng là thú vị! Ha ha ha ha…”.
Lâm Chính không nói, im lặng nhìn ông ta.
Một lúc lâu sau, Thích Hàn Sương mới dừng cười, nheo mắt nói: “Nếu vậy, tôi sẽ chờ coi! Khoác lác thì ai không làm được, hi vọng cậu sẽ không khiến tôi phải thất vọng”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, bóp nát khí mạch trên người Thích Hàn Sương phế võ công của ông ta, sau đó quay người rời đi.
Đám người Nguyên Tinh lập tức chạy tới, đưa đám người Thích Hàn Sương đi.
Lâm Chính chuẩn bị về phòng thuốc điều dưỡng.
Vừa đi ngang qua Thần Võ Tôn thì nghe một câu nói vang lên.
“Giang Thành… sẽ không được bình yên nữa rồi”.
Lâm Chính dừng bước nhìn Thần Võ Tôn, hỏi lại: “Giang Thành đã từng được bình yên sao?”.
Thần Võ Tôn mấp máy môi, cuối cùng im lặng không nói.
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thế giới này chính là vậy. Xưa nay bình yên không phải mình có muốn hay không, mà là người khác có cho hay không. Điều ta có thể làm là bảo vệ sự bình yên đó!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, quay người rời đi.
Thần Võ Tôn hét với theo: “Thần y Lâm, nếu có một ngày Giang Thành sụp đổ, tôi sẽ rời đi, sẽ không trợ giúp cho cậu, đến lúc đó cậu đừng trách tôi vô tình!”.
“Tôi sẽ không trách bà! Bà muốn đi thì cứ đi, bà có thể đi ngay lúc này. Hai ngày nữa tôi sẽ chữa khỏi bệnh của bà! Bà hãy tự lo cho mình”, Lâm Chính cười đáp.
“Câu tự lo cho mình nên là tôi nói cho cậu nghe mới phải”.
Thần Võ Tôn hạ giọng đáp, sau đó rời đi.